An Đình Đình và Mặc Diệu Tuyết rời khỏi cửa tiệm, lên xe quay về nhà họ Mạc.
“Con bé ngốc này, em tranh cãi với cô ta làm gì vậy chứ?” An Đình Đình xót xa nhìn Mặc Diệu Tuyết vẫn đang tức giận.
Mặc Diệu Tuyết nói: “Em chướng mắt cô ta, nhìn vẻ vênh váo đó là em thấy bực rồi. Dựa vào đâu chứ? Cô ta là cái thá gì? Dòng con giáp thứ mười ba mà còn thấy vinh hạnh nữa chứ.”
An Đình Đình cúi mắt suy nghĩ một hồi rồi khuyên cô: “Em có biết không, ban nãy em tỏ thái độ như vậy là vừa đúng ý muốn của cô ta đó.”
Mặc Diệu Tuyết ngẩn ra, hỏi lại: “Chị dâu, ý chị là sao?”
An Đình Đình thở dài một hơi rồi nói: “Cô ta cố tình muốn chọc tức chúng ta, để cho chúng ta nổi đóa cáu kỉnh trước mặt anh của em. Cô ta muốn nói cho chúng ta là dù chúng ta có làm gì thì cũng không bằng được cô ta.”
“Cái gì? Đồ hèn, tức quá đi!” Dẫu sao thì Mặc Diệu Tuyết vẫn còn trẻ, vẫn chưa có sự sắc sảo thâm sâu, nghe thấy An Đình Đình phân tích ra như vậy thì càng tức giận hơn.
“Em coi kìa, chị đã nói là cô ta cố ý làm vậy rồi mà em còn tức giận nữa.” An Đình Đình dở khóc dở cười nhìn cô, nói: “Cách tốt nhất để chống lại cô ta chính là thơ ơ. Cô ta muốn làm trời làm đất gì thì mặc cô ta, chị còn lâu mới nổi giận. Nếu tức giận thì sẽ hại cho sức khỏe lắm, vậy thì thiệt to rồi.”
Mặc Diệu Tuyết nghe vậy nữa hiểu nữa không mà gật gù.
An Đình Đình ngưng cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Hôm nay cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô ở cữ trong Thủy Sam uyển cả tháng không đi đâu, tại hôm hôm nay vừa ra ngoài là lại gặp ngay Cốc Nhược Lâm như vậy? Làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ?
Hoặc giả Thủy Sam Uyển đã bị cô ta theo dõi từ lâu.
Cô ta biết mình muốn ra ngoài nên mới theo tới, cố ý diễn trò cho cô xem chứ sao!
Cốc Nhược Lâm xách theo túi xách, hạnh phúc khoác tay Mặc Diệu Dương.
Cô ta cười nói: “Diệu Dương, em muốn tặng chiếc túi này cho thím ba.”
Mặc Diệu Dương điềm nhiên hỏi lại: “Không phải em thích lắm sao?”
Cốc Nhược Lâm nhướn mày, cô ta thích kiểu thiết kế xa hoa lộng lấy chứ không phải kiểu đơn giản mà sang như vầy. Cô ta chỉ thích cảm giác khi An Đình Đình bị ức hiếp nhưng lại không thể phản kháng lại, không quá liên quan đến chiếc túi này.
Cô ta cũng nghĩ kỹ rồi, những điều lần trước Lý Tú Liên nói với cô ta, vì để chặn họng bà ta lại nên Cốc Nhược Lâm dịnh bụng sẽ tặng chiếc túi này cho bà ta. Phụ nữa mà, ai chả thích túi xách đắt tiền.
Cốc Nhược Lâm nhần chiếc túi xách trong tay rồi nói: “Bây giờ em cũng không thấy thích lắm, chẳng bằng đem tặng cho thím ba, bởi vì…”
“Nếu em đã không thích, tại sao phải cướp cho bằng được?” Mặc Diệu Dương nghe cô ta nói vậy thì dừng chân lại, khuôn mặt anh toát lên vẻ bực dọc và phiền phức.
Cốc Nhược Lâm ngẩn người ra, thậm chí cô ta còn không dám nhìn vào mắt anh. Ánh mắt anh sắt bén như vậy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Cô ta ấp úng, vẻ vô cùng uất ức nói: “Trước kia em thấy chiếc túi này trên tạp chí, cảm thấy rất hợp với thím ba nên hôm nay mới tới đây mua. Ai ngờ đâu… Diệu Dương, anh cũng biết mà, em không phải muốn tranh giành với hai người đó, chẳng qua… Chẳng qua chiếc túi xách này em đã ưng trước mà. Chẳng qua là em tới muộn thôi.”
Những lời ngụy biện này đúng là vớ vẩn.
Sao Mặc Diệu Dương có thể tin cho được chứ? Nhưng anh lại tin! Phải làm bộ như đã tin.
Anh thản nhiên đưa tay, nói: “Không phải muốn chọn nhẫn kim cương sao? Đi thôi.”
“Vâng.” Cốc Nhược Lâm lại nở nụ cười, thân mật khoác tay anh.
Sau khi quay lại Thủy Sam Uyển, An Đình Đình mang những món hôm nay cô mua ra chia cho những người giúp việc. Mọi người không ai ngờ là mình sẽ có quà, tuy không phải rất đắt tiền nhưng cũng khiên họ rất cảm động.
Mẹ Dung tay cầm một chiếc vòng tay vàng, hai mắt trừng lớn.
“Mợ hai, mợ… Cần gì phải tiêu pha như vậy chứ?”
An Đình Đình cười cười: “Cảm ơn mẹ Dung chăm sóc tôi mấy này nay, tôi cũng không biết phải đền đáp như thế nào, cũng không biết bà thích gì nên đã tự ý mua chiếc vòng này, hy vọng bà thích.”
Mẹ Dung nghe vậy thì sửng người ra một chốc rồi căng thẳng hỏi ngay: “Sao vậy? Mợ hai, mợ… Mợ định đi khỏi đây sao?”
“A?” An Đình Đình cũng giật ngớ ra: “Tôi đi đâu chứ?”
“Hôm nay mợ tặng quà cho chúng tôi, bộ không phải là muốn nói lời tạm biệt với chúng tôi sao?”
Mẹ Dung vốn rất tinh tế, bà ngay lập tức đoán được ý muốn của An Đình Đình.
An Đình Đình biết bản thân nhất định phải rời khỏi đây. Chẳng qua là cô vẫn chưa tìm được cơ hội để đi thôi. Trước khi di lòng cô vẫn thấy tiếc mọi người ở nơi đây, nhưng nếu cứ ở lại đây thì cô lại phải chịu sự áp bức nhục nhã.
An Đình Đình vội nói: “Mẹ Dung, mẹ nói gì vậy? Tôi chỉ muốn cảm ơn mọi người vì đã dốc lòng chăm sóc tôi trong thời gian ở cữ thôi mà, chỉ là bày tỏ lòng biết ơn thôi. Liên quan gì tới việc rời khỏi đây chứ?”
Mẹ Dung vẫn còn hoảng hốt, bà vỗ vỗ ngực, nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Sau đó An Đình Đình lại an ủi bà một lúc rồi mới lấy cớ đuối sức để lên lầu. Mẹ Dung liền nói tới giờ cơm tối sẽ lên gọi cô xuống ăn.
Thật ra An Đình Đình nào có ngủ được.
Chỉ cần cô khép mắt lại là chuyện xảy ra ngày hôm nay lại tua đi tua lại trong đầu cô.
Cô vốn cho rằng sau khi trông thấy cảnh hai người họ ở bên nhau thì cô sẽ không còn hy vọng nữa.
Vốn cho rằng sau khi sảy thai, rồi sau đó một tháng không thấy anh xuất hiện, cũng không chút quan tâm thì lòng cô sẽ không bao giờ mảy may gợn sóng vì anh nữa.
Nhưng rồi hôm nay, khi thấy cảnh anh và người phụ nữ khác vai kề vai, trái tim của cô vẫn như quặn thắt lại, vẫn buồn bã, vẫn khó chịu.
Nhưng cũng may! Không còn quá đau đớn như trước nữa, chí ít cô vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh và thờ ơ.
Cô tin rằng không lâu sau chính mình sẽ hoàn toàn quên được anh.
Không còn chút vương vấn!
Buối tối cô cũng không thấy thèm ăn, chỉ ăn một muỗng cơm liền muốn lên lầu.
Đột nhiên mẹ Dung bối rối chạy đến: “Mợ hai, mợ hai ơi.”
An Đình Đình tò mò dừng chân, hỏi: “Sao vậy, mẹ Dung?”
“Ừ thì… Có người tìm mợ.”
“Tìm tôi?” An Đình Đình sửng sốt, ai lại tới Thủy Sam Uyển tìm cô chứ?
Chẳng lẽ là Mặc Diệu Tuyết sao? Chắc là không phải đâu, cô nhóc kia lần nào tới cũng tự đi thẳng vào.
Cốc Nhược Lâm? Cô ta tới tìm cô làm gì chứ?
An Đình Đình lắc đầu, thờ ơ nói: “Bảo cô ta di đi, tôi không muốn gặp.” Dứt lời liền quay lưng bước lên lầu.
Mẹ Dung vội túm lấy góc áo cô, sốt ruột nói: “Không phải… Không phải phụ nữ đâu… Đó là… Là nam, là… Là cậu hai đến.”
An Đình Đình càng hoang mang hơn, Mặc Diệu Dương tới đây? Anh đến Tủy Sam Uyển làm gì vậy chứ?
Theo sau đó là một cảm giác bứt rứt khó chịu, giọng nói của cô càng lạnh hơn.
“Bảo anh ta đi đi, tôi rất không muốn gặp.”
Dứt lời cô liền quay người đi định lên lầu. Lúc này bước chân cô rất nhanh, mẹ Dung có muốn kéo cô lại cũng chẳng kịp.
Mẹ Dung thấy cô đi vội thế cũng không chịu buông tha, bà chạy theo cô, chặn cô lại ngay trước cửa phòng.
“Mợ hai à, hai người cứ như vậy là không ổn đâu. Nếu hôm nay cậy hai đã tự mình tới đây rồi, vậy mợ đi gặp cậu một lần cũng tốt. Xem thử cậu ấy muốn nói gì với mợ, thử xem cậu ấy đến đây để làm gì.”
An Đình Đình mím môi, nói: “Hay bà hỏi thay tôi đi, tôi không muốn gặp anh ta.”
Mẹ Dung lòng nóng như lửa đốt: “Tôi đi hỏi? Tôi đi làm gì chứ? Người cậu hai muốn tìm là mợ mà, mợ hai, mợ mau xuống gặp đi, lỡ là chuyện gấp gì thì sao? Đi nhanh nào.”
Cơ thể An Đình Đình vốn đã yếu, mà cảm xúc trong cô còn đang rối ren, thế nên mẹ Dung kéo cổ tay cô thẳng xuống lầu mà không gặp chút khó khăn gì.
“Mẹ Dung, bà làm gì vậy… Tôi không đi, tôi nói rồi, tôi không muốn gặp anh ta…”
“Ai da, mợ hai, mợ phải xuống một lát để xem cậu hai có chuyện gì chứ… Đi gặp một lần thôi, cũng đâu mất mát gì đâu?”
An Đình Đình cứ thế bị mẹ Du kéo đến trước cửa ra. Mẹ Dung cầm lấy một chiếc áo khoác rồi khoác lên người An Đình Đình, sau đó liền mở cửa mau chóng đẩy cô ra ngoài.
Nhũng hành dộng này mẹ Dung làm liền một lèo vô cùng lưu loát, không chút ngập ngừng, An Đình Đình có muốn chống cự lại thật rất khó.
Trời bên ngoài lạnh buốt, cũng giống như trái tim cô lúc này vậy.
An Đình Đình quay đầu, quả nhiên đã trông thấy một người đàn ông đang đứng ngay cổng. Chợt cô lại nghĩ, không biết đã bao lâu rồi cô không được trông thấy bóng hình anh khi đứng dưới trăng.
Mà giờ đây, cánh cổng Thủy Sam Uyển ở ngay đấy, anh lại không hề muốn đặt chân vào dù chỉ một bước.
Cái cảm giác như đã trôi qua mấy đời, hẳn chính là những gì cô thấy ngay lúc này.
Cô hít một hơi thật sâu, nếu đã bị đẩy ra đây rồi, chi bằng hãy đối mặt nhau một lần đi.
An Đình Đình bước về phía trước, đi thẳng đến bên cạnh người kia.
Mặc Diệu Dương đang đứng quay lưng về phía Thủy Sam Uyển, dáng người vẫn cao lớn khôi ngôi. Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân của An Đình Đình đã ngừng thì anh mới quay người lại.
An Đình Đình đã nghĩ rằng khi gặp lại anh lần nữa, lòng cô có thể thờ ơ như với người dưng vậy. Nhưng giờ đây trái tim cô lại khe khe run lên. Cô cố gắng kìm chế, ép buộc bản thân mình phải thật bình tĩnh.
“Tìm tôi sao?” An Đình Đình hỏi, giọng cô đầy vẻ hững hờ.
“Ừm.” Mặc Diệu Dương chỉ lẳng lặng đáp lại cô một tiếng.
“Có việc sao?”
Lần này anh không trả lời mà chỉ vươn tay mình ra, trong tay anh là một gói đồ được bọc lại rất tỉ mỉ.
An Đình Đình nhìn kỹ lại, đây không phải chính là chiếc túi Chanel bản giới hạn mà sáng nay cô định mua sao? Anh có ý gì vậy? Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ nghi hoặc.
“Tính của Nhược Lâm rất hiếu thắng, tôi thay cô ấy xin lỗi cô vì chuyện sáng nay.” Mặc Diệu Dương nói.
Đến để xin lỗi sao? Phải nói là cầm dao tới đâm vào tim cô mới đúng.
Đau lòng đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn!
Anh lại thay mặt Cốc Nhược Lâm để đến xin lỗi cô.
Nhớ lại trước kia, nếu có ai ức hiếp cô anh đều sẽ dứt khoát đánh trả lại, khiến bọn họ không thể sống yên. Để bọn họ biết rằng, người phụ nữ của anh là An Đình Đình tuyệt đối không ai được đụng đến.
Ậy vậy mà bây giờ, anh đến đây để xin lỗi.
A! Ha ha! Tại sao lại là Cốc Nhược Lâm?
Cô không cần, cô không nhận.
Anh có thể thay mặt bất kỳ ai đến xin lỗi cô, đó có thể là Tiêu Quân, là Diệu Tuyết, thế nhưng nếu là thay mặt Cốc Nhược Lâm thì cô thật sự không thể chấp nhận.
Anh xin lỗi thì cô nhất định phải tha thứ sao? Dựa vào đâu chứ?
Anh còn mang chiếc túi xách bị Cốc Nhược Lâm giành đi tới đây, rốt cuộc anh đang muốn gì vậy chứ!
Nhìn cô đau đớn như thế, anh rất vui vẻ sao?
Cô khẽ thở ra một hơi, muốn nhờ vào đó để xoa dịu trái tim đã đau đến mức tê dại của mình.
“Không cần đâu, lúc đó tôi cũng không muốn mua lắm. Chỉ là con bé Diệu Tuyết cứ khăng khăng muốn mua thôi.” An Đình Đình thản nhiên nói.
Đã nói đến mức này rồi, tại sao anh còn chưa chịu đi nữa? Còn nhìn cô với ánh mắt mãnh liệt như vậy.
Từ khi nào mà hai người họ đi đi xa đến mức không còn lời nào để nói với nhau như vậy.
Thật đáng buồn, thật đáng buồn quá…
“Em có khỏe không…”
“Để tôi đi đi…”
Hai người họ gần như cùng một lúc nói ra những lời này.
An Đình Đình nghe thấy lời hỏi han giả dối của anh thì bỗng thấy buồn cười. Thiếu chút là cười rớt nước mắt rồi. Từ lúc cô sảy thai đến giờ đã một tháng trôi qua rồi, bây giờ anh lại đội nhiên hỏi câu ‘có khỏe không’, bộ anh không cảm thấy rất dư thừa sao?
Mặc Diệu Dương cũng đã nghe rõ câu ‘để tôi đi đi’ của cô, khuôn mặt anh bỗng chốc tối sầm lại. Giờ đây trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh An Đình Đình từng tựa vào lòng anh, nói với anh rằng cô sẽ mãi mãi không rời xa anh.
Nhung mà, giờ đây, ngay lúc nãy, cô lại chính miệng nói với anh là cô muốn rời khỏi!
Anh không cho phép!
“Em muốn rời khỏi tôi?” Đôi môi của anh hé mở, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh căm căm.
“Đúng vậy” An Đình Đình gật đầu.
Cô cảm thấy anh đã không còn cần đến cô nữa. Cũng đã đến lúc cô nên rời khỏi đây rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng để thiên hạ cười chê thôi. Từng là vợ cả, giờ lại phải làm lẽ.
“Nằm mơ!” Mặc Diệu Tuyết từ chối ngay, giọng điệu vẫn ngang tàng như vậy.
An Đình Đình thấy thắc mắc, cô nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tại sao?”
“Không tại sao cả.” Anh quay mặt đi, nhìn về phía chân trời tăm tối kia, sâu trong mắt có vẻ gì như đang chịu đựng, lại như đang tức giận.
“Anh…” An Đình Đình thật sự nổi đóa rồi.
Rốt cuộc anh muốn gì? Đã đến lúc nào rồi, tai sao vẫn muốn trói buộc cô? Chẳng lẽ vì muốn để cô tận mắt nhìn thấy ngày hai người họ bước vào lễ đường sao?
Tại sao lại phải tàn nhẫn với cô như vậy?
“An Đình Đình, tôi nói rồi, tôi sẽ không để em rời khỏi tôi!” Mặc Diệu Dương quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định.
An Đình Đình ngẩng đầu nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng ánh mắt anh chợt dịu đi. Anh khẽ chau mày, nói: “Hãy cho anh thêm chút thời gian…”
“…” An Đình Đình ngây người.
Nét mặt đó của anh, cả giọng nói nghẹn ngào hơn cả cầu xin nữa, chúng dường như đang muốn truyền đến cô một lời nhắn vậy. Chẳng lẽ anh có nỗi khổ tâm nào đó?
Có lẽ trước kia cô sẽ tin anh. Thế nhưng gần đây, còn cả chuyện đó và thái độ cả anh sau chuyện đó nữa, sao An Đình Đình có thể tin anh cho được?
“Diệu Dương, có lẽ anh có nỗi khổ riêng. Nhưng tôi nói anh biết, nếu anh cố tình làm như vậy, tôi không quan tâm anh có nỗi khổ gì, tôi chắn chắn sẽ không tha thứ cho anh! Trừ khi… Anh chết!”