Long Đình Đình đi đến lầu một.
Lầu một rộng lớn, chỉ có ánh sáng thoát ra từ phòng truyền đạt.
“Ai đó?” Bảo vệ trông cửa là một ông cụ, chuyên môn phụ trách trông giữ vào buổi tối. Ông cụ nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền bất mãn gọi một tiếng.
“Ông ơi, con chào ông, là con, ông có thể giúp con mở cửa không.”
Sao lại có người vào? Vừa nãy đã có một người tới rồi, bây giờ sao lại thêm người nữa? Ông cụ lẩm bẩm, mở cửa, nhìn cô, nói: “Cô là ai?”
Long Đình Đình mỉm cười, lấy bao lì xì ra khỏi túi, nhét vào tay ông cụ: “Ông ơi, con là mợ hai của nhà họ Mặc.”
Ông cụ cũng từng thấy cô trong tivi, híp mắt, cẩn thận phân tích một lát, thoáng chốc liền nhận ra: “Ai ui, thì ra là phu nhân tổng giám đốc, thất lễ rồi.” Nói rồi, bèn mở cửa.
Long Đình Đình cười híp mắt bước vào: “Diệu Dương hôm nay tăng ca, con tới xem một chút.”
Ông cụ cũng gật đầu: “Ừ ừ, tôi vừa thấy tổng giám đốc vào.”
Tạm biệt ông cụ, Long Đình Đình đi về phía thang máy.
Lúc thang máy chậm rãi đi lên, cô bỗng bắt đầu căng thẳng. Hai bàn tay thon dài trắng nõn bất giác nắm lấy nhau.
Cảm giác này giống như quay về tình cảnh lần đầu tiên gặp anh. Cô ban đầu cũng căng thẳng luống cuống như vậy, tim đập rộn. Không nghĩ tới, ở chung lâu vậy rồi, hai người trải qua vô số lần tranh cãi, tách ra, hòa hợp…mà bây giờ, hai người có cả con rồi, cô lại vẫn có thể sinh ra cảm xúc như vậy.
Long Đình Đình ra khỏi thang máy, vỗ trán mình. Hung hăng cảnh cáo bản thân, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh…
Cô quay đầu, đi về phía phòng tổng giám đốc. Mỗi một bước, tim đều không chịu bản thân khống chế thay đổi tần suất. Cách phòng làm việc càng gần, tâm trạng càng cực kỳ căng thẳng.
Lúc cô đứng trước cửa phòng, từ khe hở nhìn thấy ánh sáng bên trong. Cô đứng bên ngoài, cảm thấy từng trận gió lạnh, mà bên trong lại có rất nhiều hơi ấm thoát ra ngoài.
Cũng tức là, Mặc Diệu Dương đang ở bên trong.
Anh thật sự ở đây, không giống những gì Mặc Diệu Dương nói, đến nhà họ Cốc gặp Cốc Nhược Lâm. Trong lòng an ủi hơn nhiều. Cánh cửa này, hẳn là lúc anh đến quên đóng.
Cô dường như mơ hồ nghe thấy bên trong có người nói chuyện. Trái tim cô bỗng chốc căng thẳng. Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ Mặc Diệu Dương còn có người nào khác? Mà điều càng khiến cô kinh ngạc là, giọng nói đó rõ ràng là phụ nữ.
Mười phút trước, Cốc Nhược Lâm tới phòng làm việc.
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao cô lại tới?”
Cốc Nhược Lâm tháo khăn choàng, lại cởi áo khoác treo sang một bên. Tay cầm hộp cơm đi tới: “Diệu Dương, hôm nay là đêm giao thừa, sao có thể ở một mình chứ? Em biết anh bận, không muốn về ăn cơm, cho nên… em mang tới cho anh. Không bằng chúng ta cùng ăn đi!”
Loại chuyện này, tình hình thế này, lời nói thế này, là một người đàn ông thì hẳn đều sẽ vô cùng cảm động. Nhưng Mặc Diệu Dương lại là ngoại lệ. Nói anh máu lạnh vô tình cũng đúng, nói anh không biết tốt xấu cũng được, tóm lại mặt anh luôn lạnh như băng.
Cốc Nhược Lâm lấy thức ăn ra, đặt lên bàn, vẫy anh: “Anh tới đây, Diệu Dương, anh hẳn vẫn chưa ăn cơm đi? Ăn bữa cơm giao thừa trước đã, thức ăn đều còn nóng, thử một chút tay nghề bà bếp nhà họ Cốc đi!”
Mặc Diệu Dương cũng ngại mặt mũi, có chút không từ chối được!
Lại thêm, vào ngày hôm nay, anh cũng không tiện nổi nóng, bên ngoài lạnh như vậy, một cô gái tự mình chạy tới. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đặt xuống công việc trong tay, đi tới cạnh bàn.
Long Đình Đình ngoài cửa dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy câu đó của Cốc Nhược Lâm: “Diệu Dương, những món này đều là em đặc biệt dặn nhà bếp làm, đều là món anh thích.”
Nếu không nghe lầm thì đây chính là giọng nói của Cốc Nhược Lâm.
Thì ra là cô ta…cô ta cũng ở đây! Chẳng trách, anh lại vội vàng muốn rời đi như vậy…Tất cả sự ấm áp, thâm tình của anh đều dành cho người khác. Đối với người vợ như mình lại không nghe không hỏi, thậm chí ngay cả con ruột của mình cũng chưa từng liếc nhìn một cái.
Trái tim Long Đình Đình bỗng đập điên cuồng, tay không nhịn được đặt lên cửa, phát ra tiếng vang khẽ.
Cốc Nhược Lâm đang nói chuyện, bỗng cảm nhận được động tĩnh ở cửa. Cô ta nhạy bén nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng một người đứng ngay khe cửa.
Bóng dáng đó nhìn là biết phụ nữ! Không phải Long Đình Đình thì còn có thể là ai? Con ngươi cô ta xoay chuyển, lập tức ôm lấy cánh tay người đàn ông, giọng nói nũng nịu: “Diệu Dương, em còn thật sự cho rằng anh không muốn quay về ăn cơm chứ, thì ra là công việc bận rộn như vậy à, còn muốn em mang cơm tới cho anh, anh như vậy em rất đau lòng biết bao, anh biết không?”
Đau lòng? Anh bây giờ bị cô chạm phải cũng sẽ lộ ra biểu cảm chán ghét, nhưng lại tiếp nhận sự quan tâm của người phụ nữ khác như vậy.
Trái tim sớm đã chằng chịt vết thương run rẫy, giãy giụa.
Tim đang không ngừng co rút, đau! Rất đau!
Lúc này, bỗng một cơn gió thổi qua, lại đẩy mở cảnh cửa bị khép hờ. Cửa phát ra tiếng vang khẽ “kẽo kẹt”. Nhưng tiếng vang dài đủ để thu hút sự chú ý của người đàn ông.
Hai người trong phòng và người ở cửa, ba cặp mắt nhìn nhau. Đều mang theo cảm xúc riêng.
Tuy nhiên, người mở miệng trước nhất lại là Cốc Nhược Lâm.
“Sao cô lại tới!” Đây này không phải câu hỏi, mà là chất vấn! Mặt cô ta lạnh lùng, rõ ràng đầy địch ý.
Mặc Diệu Dương không lên tiếng, Long Đình Đình cũng như không nghe thấy, Hai người cứ như vậy, cách một đoạn nhìn vào đối phương.
Chỉ là, đôi mắt Long Đình Đình ngày càng phức tạp. Rất nhanh, ánh mắt cô đã trở nên mơ hồ, bóng dáng người đàn ông cũng trở nên không rõ ràng.
Tình cảnh như vậy khiến người ta đau lòng biết bao!
Ánh đèn neon bên ngoài, bầu không khí ấm áp trong phòng đều không thể tạo ra bầu không khí thoải mái. Ngược lại lại hình thành sự đối lập mãnh liệt!
Long Đình Đình cắn mạnh vào môi mình, mở to đôi mắt xinh đẹp. Cô cố gắng kìm chế nước mắt, không để chúng vì chịu nhục mà trào ra. Cô cố hết sức ẩn nhẫn, ẩn nhẫn đến tim đau như bị dao cắt.
Sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như nước, hoàn toàn không có chút áy náy nên có khi bị bắt gian tại trận! Ngược lại là dáng vẻ đương nhiên, biểu cảm đó rõ ràng như hỏi ra câu chất vấn giống với Cốc Nhược Lâm – Cô sao lại ở đây? Ai cho cô tới!