An Đình Đình rơi vào tình trạng tự trách sâu sắc, men theo vách tường, cô ngã ngồi dưới đất, biểu cảm trên mặt mơ hồ mà bất lực.
Tiêu Quân đỡ cô dậy, dẫn tới ghế, để cô ngồi xuống.
Nhẹ nhàng an ủi cô: “Đình Đình, em đừng quá qua bi thương đau buồn, Diệu Phong là một người hiền lành, ông trời không thể tàn nhẫn với anh ấy như vậy.”
Môi An Đình Đình khô khốc, hơi mở ra, trong giọng nói khàn khàn mang theo bi thương.
“Đều là tôi làm hại, đều là tôi… Hại anh Phong. Những tội lỗi này, người nên gánh lấy là tôi… Tại sao, tại sao anh ấy xông tới, tại sao…”
Nước mắt trong suốt, theo gò má tái nhợt, rơi xuống.
Tiêu Quân đau lòng không thôi, lại ôm cô vào trong ngực lần nữa. Hy vọng ngực mình, có thể đem đến cho cô chút yên lòng.
“Đình Đình, em đừng trách Diệu Dương, tâm trạng vừa rồi của cậu ấy quả thật có hơi kích động.” Giọng nói của Tiêu Quân, vang lên bên tai An Đình Đình.
An Đình Đình rũ mi mắt, cô làm sao có thể trách anh? Đổi lại là cô, anh ruột mình bởi vì mình bị thương nặng, trong tình huống sống chết không rõ, đoán chừng cô sẽ sụp đổ, ngay cả ý muốn giết người cũng có.
Cô mệt mỏi lắc đầu: “Không, tôi không trách gì anh ấy cả, nếu đổi lại là tôi, có thể tôi cũng…”
“Không, em không hiểu.” Tiêu Quân nói.
An Đình Đình nghi ngờ, không hiểu nhìn anh ta.
Tiêu Quân thở dài: “Đình Đình, em biết tại sao Diệu Phong luôn mặc áo tay dài, quần dài không? Mùa đông như vậy, mùa hè cũng là như vậy.”
An Đình Đình lắc đầu, sự chú ý của cô đều ở chỗ Tiêu Quân, cũng không để ý đến Mạnh Yến San ở bên cạnh hốc mắt chợt nóng lên, rồi quay mặt đi.
Đến khi cô nghe thấy tiếng cô ấy khóc nức nở, An Đình Đình mới giật mình, trong này dường như có chuyện gì đó.
“Diệu Phong và Diệu Dương, lúc nhỏ, ở nhà họ Mặc, bởi vì một trận hỏa hoạn, hai anh em họ thiếu chút nữa bị lửa thiêu chết.”
“Anh… anh nói gì?” An Đình Đình không thể tưởng tượng nổi che miệng.
Giọng của Tiêu Quân, cũng bắt đầu nghẹn ngào, anh chịu đựng đau đớn trong lòng, tiếp tục nói: “Khi đó, Diệu Phong mới mười một tuổi, mà Diệu Dương mới tám tuổi. Anh cả vì bảo vệ em trai, liều mạng ôm lấy cậu ấy, chỉ thiếu điều đem toàn bộ cơ thể của cậu ấy nhét vào trong người mình.
Cuối cùng, lúc hai anh em được người ta cứu ra, anh cả hoàn toàn ngất đi, cả người bị bỏng nặng. Mà Diệu Dương, bởi vì có anh cả liều mình che chở, không có thương tổn nào. Cũng chính là trận hỏa hoạn kia, khiến đầu anh cả xuất hiện vấn đề, chỉ số thông minh vĩnh viễn bị dừng lại ở sáu tuổi!”
An Đình Đình nghe tất cả những điều này, tóc gáy cả người toàn bộ đều dựng lên.
Cô thật sự khó mà tin, hai anh em đáng thương này, làm thế nào để kiên trì sống tiếp. Trước kia cô thấy Diệu Dương quan tâm anh Phong như vậy, chỉ là vì cảm động, luôn cảm thấy đây là thiên tính của con người, là sức mạnh của tình thân.
Mà bây giờ, cô chấn động trước sự hy sinh vĩ đại và tình nghĩa anh em sâu đậm này. Thì ra, anh cả không phải là bẩm sinh đã thiếu hụt chỉ số thông minh, anh ta vì hy sinh cả đời mình, để đổi lấy bình yên vô sự của em trai.
Mạnh Yến San đột nhiên ngừng khóc nức nở, đập tay vào vách tường, nổi giận nói: “Tôi con mẹ nó chính là một phế vật, làm cảnh sát lâu như vậy, đến bây giờ cũng không tra được chứng cứ phạm tội của Quan Chi Thu.”
An Đình Đình nhìn về phía cô ta, thì ra cô ta là vì Mặc Diệu Dương mới thi vào trường cảnh sát làm cảnh sát. Không cần đoán, cô cũng biết, vị đội trưởng Mạnh này chắc hẳn cũng là một trong những người bạn hồi nhỏ của bọn họ.
Cô bị cảm động bởi tình nghĩa sinh tử giữa bọn họ, mỗi một người bên cạnh Mặc Diệu Dương quan tâm anh, ra sức vì anh, hơn nữa đều cam tâm tình nguyện, có thể thấy, người đàn ông này nhất định là có sức hấp dẫn rất lớn, nếu không tuyệt đối không có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Từ lời nói vừa rồi của Mạnh Yến San , cô còn nghe được một ý khác.
Dường như trận hỏa hoạn này, cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là có người gây ra. Nói cách khác, là có người hy vọng hai anh em bọn họ chết! Trái tim An Đình Đình, càng thêm đau buồn.
Năm ấy, Diệu Phong mới mười một tuổi, Diệu Dương mới tám tuổi, hòan toàn là những đứa trẻ, rốt cuộc là ai, lại ác độc như thế, muốn tước đoạt tính mạng quý giá của bọn họ.
Ánh mắt cô nhìn về Tiêu Quân để xác định, không đợi cô mở miệng, Tiêu Quân cắn răng nghiến lợi nói.
“Người sắp đặt hỏa hoạn lần đó chính là Quan Chi Thu!” Lúc anh ta nói những lời này, răng cắn sâu vào nhau, thậm chí người ta có thể thấy được dấu răng ở hàm dưới anh ta, đủ để thấy hận ý trong lòng anh ta sâu đậm thế nào.
Lại là bà ta! Đáy lòng An Đình Đình trong nháy mắt bốc lên hận ý nồng nặc, chỉ hận mình bây giờ không có năng lực, nếu không cô nhất định phải tự tay giết bà ta!
Mạnh Yến San nghẹn ngào nói: “Khi đó, bác gái Tần vừa bị bức chết, hai anh em họ còn chưa để tang xong, lại bị mụ phù thủy kia đánh đập dã man, mụ đàn bà ác độc trời đánh đó, có róc xương lóc thịt cả ngàn lần cũng không hề quá đáng.”
An Đình Đình thấy hai nắm đấm của cô ấy nắm thật chặt, đầu ngón tay bởi vì sức lực quá lớn mà màu sắc trở nên nhợt nhạt, nhưng hận ý trong lòng cô ấy cũng không giảm.
Tiêu Quân lấy lại chút tinh thần, nói với An Đình Đình: “Cho nên, tôi hy vọng em có thể nhìn vào những gì bọn họ gặp phải, tha thứ cho thái độ vừa rồi của Diệu Dương đối với em. Thật ra thì chúng ta đều biết, chuyện này không có liên quan đến em.”
An Đình Đình rũ mi mắt. Sao có thể không liên quan đến cô chứ, bất kể nói thế nào, chung quy là cô đã đồng ý với Diệu Phong, đưa anh ta đi cùng. Nếu như lúc ấy cô có thể cắn chặt răng, không dẫn anh ta đi, có lẽ tất cả cũng sẽ không như bây giờ.
Thời gian bây giờ, đã là hơn tám giờ sáng rồi.
Con trai trưởng của nhà họ Mặc Mặc Diệu Phong trúng đạn bị thương nặng, nhưng người của nhà họ Mặc cả một người đến thăm cũng không có, một người cũng không có, cho dù là một cú điện thoại thăm hỏi sức khỏe.
An Đình Đình không tin, chuyện lớn như vậy, người của nhà họ Mặc sẽ không biết? Đoán chừng tin nóng trên thời sự đã sớm truyền đi xôn xao rồi, nhưng bọn họ đều ngồi yên.
Nhân tính, tại sao đến lúc này lòng tốt lại biến mất.
Thậm chí, ngay cả ba bọn họ cũng không tới liếc mắt nhìn thử, chẳng lẽ ở trong mắt ông ta, chỉ có người đàn bà Quan Chi Thu kia, không có hai đứa con trai xấu số này sao!
Người ở bên trong đang bên bờ sinh tử, người bên ngoài lại càng lo âu bất an.
Tiêu Quân lo lắng cơ thể An Đình Đình sẽ mệt lả, sai người đi mua bữa sáng đơn giản, nhưng An Đình Đình không có tí khẩu vị. Lúc này, bảo cô ăn cơm? Sao cô ăn nổi.
Tiêu Quân biết cô khó chịu, cũng không miễn cưỡng cô. Bởi vì, chính anh ta cũng không ăn được chút nào, Mạnh Yến San cũng vậy.
Chín giờ mười lăm, đèn đỏ phía trên cửa phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng tắt, mà tim tất cả mọi người vào thời khắc này nhất thời đều run rẩy, ba cặp mắt, toàn bộ nhìn chăm chú vào cánh cửa đang đóng chặt.