Bóng dáng An Đình Đình cuối cùng vẫn biến mất trong tầm mắt Vân Diệp.
Anh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhớ lại giọng nói và dáng điệu vừa rồi, bỗng nhiên cảm giác sầu muộn mất mát hiện lên trong lòng…
Trải qua chuyện như vậy, An Đình Đình đã trễ nãi không ít thời gian. Lúc quay về tới khoa sản, số của cô đã bị qua rồi, nếu xếp hàng lần nữa, lại phải đợi thật lâu.
Nghĩ nghĩ vẫn là bỏ đi, hôm khác lại tới.
Cho nên, cô quay về tòa nhà, lấy đồ mình ra, ngồi lên xe riêng.
“Mợ hai, mợ dạo phố lâu vậy.” Tài xế quay đầu xe, thân thiết hỏi.
“Ừ, gặp một người bạn bên trong, nói chuyện một lát.” An Đình Đình không để ý trả lời.
Bạn? Chỉ là duyên một lần gặp mặt mà thôi, cũng có thể xem là bạn sao.
Trong lòng An Đình Đình hung ác nghĩ, rồi sẽ có một ngày, cô nhất định có thể gặp được Vân Diệp của tối đó, cô nhất định muốn hung hăng nhéo hai tai anh ta, để anh ta biết, tiện nghi của An Đình Đình cô không thể chiếm!
An Đình Đình vừa vào cổng lớn Thủy Sam Uyển thì Tiểu Tuyết Cầu đã vui vẻ nhào ra.
Cục bông trắng như tuyết vòng đi vòng lại quanh chân, vô cùng đáng yêu. An Đình Đình ôm nhóc lên, đi vào trong phòng.
Đặt Tiểu Tuyết Cầu vào chỗ trống cửa cầu thang dưới lầu, chỉnh đốn xong ổ chó hôm nay vừa mua trong tòa nhà, thức ăn nước uống cũng cùng đặt vào.
Sau đó, lấy ra một túi thức ăn dành cho chó, xé một góc bịch, đổ một chút ra ngoài.
Tiểu Tuyết Cầu hơn nửa là thật sự đói rồi, ăn nhồm nhoàm. Vừa ăn còn vừa ngẩng đầu, thường xuyên nhìn cô. Ánh mắt nhỏ đó tràn đầy thỏa mãn và cảm kích.
An Đình Đình vươn tay, xoa cái đầu nhỏ của nó: “Tiểu Tuyết Cầu, thật không nhìn ra nha, em còn là một cô nhóc rất có lương tâm đâu.”
Mẹ Dung đi tới, có chút lo lắng nhìn cô nhóc, dựa tới bên cạnh An Đình Đình nói: “Mợ hai, như vậy không tốt đi?”
“Hử? Sao vậy?” An Đình Đình nhíu mày hỏi.
“Mợ bây giờ đang mang thai, sức đề kháng không bằng người bình thường. Lúc này nuôi thú cưng, sợ là không vệ sinh. Hơn nữa, cũng không an toàn lắm. Lỡ Tiểu Tuyết Cầu cắn mợ thì làm sao?”
An Đình Đình không nhịn được cười bà lo lắng quá mức.
“Sao có thể chứ, Tiểu Tuyết Cầu rất nhỏ, sao sẽ cắn người, mẹ xem nó ngoan biết bao.” An Đình Đình nói, lại vươn tay xoa đầu con chó nhỏ.
Tiểu Tuyết Cầu đại khái là cảm giác được sự yêu thích của chủ nhân, mở cái miệng nhỏ, muốn liếm tay An Đình Đình.
“Xùy xùy…mau tránh ra.” Mẹ Dung thấy vậy, vội kéo tay An Đình Đình về.
“Mẹ Dung, không sao.” An Đình Đình dở khóc dở cười.
“Mợ đừng nói vậy, lỡ nó thật sự cắn mợ, thì làm sao? Người súc vật rất dơ.”
Tiểu Tuyết Cầu dường như nghe hiểu lời của mẹ Dung, cũng không ăn thức ăn nữa, co rúc vào chân tường, mở to đôi mắt long lanh. Dáng vẻ nhỏ bé này, muốn tủi thân bao nhiêu thì tủi thân bấy nhiêu.
“Không thể. Tiểu Tuyết Cầu rất sạch, mẹ xem trên người nó…”
Mẹ Dung nhíu mày, quay đầu sang một bên.
An Đình Đình cười, đưa thức ăn cho chó khác vào tay bà, nói: “Mẹ đặt mấy túi này vào tủ ở sảnh. Những đồ dùng sinh hoạt khác của Tiểu Tuyết Cầu, như mấy đồ dùng để tắm rửa, đều đặt ở một bên, đừng đặt chung với đồ ăn.”
Mẹ Dung không còn cách nào, cũng chỉ đành làm theo.
Mặc dù bà không tán thành An Đình Đình nuôi Tiểu Tuyết Cầu, nhưng bà phát hiện, từ sau khi Tiểu Tuyết Cầu tới, tâm trạng mợ hai dường như tốt hơn rất nhiều. Cũng không còn như trước đây nữa, ngày nào cũng dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Bà biết An Đình Đình không dễ dàng gì, dần dần, cũng không nói gì nữa.
Không biết là vì Tiểu Tuyết Cầu, hay là điều gì. An Đình Đình bắt đầu không muốn phá bỏ đứa bé nữa, sinh mạng nhỏ này đến quá đột ngột, mặc dù đến cũng không đúng lúc, nhưng nó thật sự vô tội.
Bởi vì, An Đình Đình không chỉ một lần mơ thấy cô bé nhỏ đáng yêu xinh đẹp, kéo góc áo cô, đáng thương cầu xin, mẹ, mẹ đừng vứt bỏ con…
Câu này, như kim đâm vào lòng cô.
Cô bất giác nhớ tới bản thân, cô thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy người nhà của mình có dáng vẻ thế nào. Từ lúc hiểu chuyện cô đã ở cùng viện trưởng Hà, sau đó đến nhà họ An.
Dù sao thì đối với khoảng ký ức quá khứ đó, cô rất muốn quên.
Người khác nhẫn tâm với cô như vậy, mà cô sao có thể nhẫn tâm không cần con mình?
“Haiz!” An Đình Đình khẽ thở dài.
“Mợ hai, mợ mệt rồi đi? Mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi.” Mẹ Dung nói.
An Đình Đình lắc đầu, trước đây khi không có Tiểu Tuyết Cầu, cô quả thực nhốt mình trong phòng từ sáng tới tối. Nhưng bây giờ, đã có Tiểu Tuyết Cầu, lúc chạng vạng dẫn nó ra ngoài tản bộ là chuyện cần thiết.
“Không mệt, con dẫn Tiểu Tuyết Cầu ra ngoài đi dạo một chút.”
“Haiz, vậy có cần người đi theo không?”
“Không cần đâu.” An Đình Đình đi về phía cửa, phất phất tay.
Tiểu Tuyết Cầu cũng biết An Đình Đình muốn làm gì, nhảy nhót đi theo.
Ra khỏi Thủy Sam Uyển, Tiểu Tuyết Cầu chạy nhảy càng thêm vui vẻ.
An Đình Đình sợ nó chạy xa, không cho nó chạy quá nhanh. Cô tránh đi Ngô Đồng Uyển, dù sao nếu gặp phải sẽ rất ngượng ngùng. Mà cô cũng nhìn đủ tú ân ái hư tình giả ý của họ rồi.
Tiểu Tuyết Cầu chạy đông chạy tây. Lúc thì chạy không thấy bóng dáng, lúc lại chạy về, ngồi xổm ở chỗ xa, đợi An Đình Đình đi tới, nó lại tiếp tục chạy.
An Đình Đình cũng quen nó như vậy.
Tiểu Tuyết Cầu lại chạy không thấy bóng dáng. An Đình Đình cũng không đuổi theo, vì cô biết, lát nữa nó không quay lại thì nhất định là ngồi ở phía trước đợi cô.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy Tiểu Tuyết Cầu kêu to.
Trong lòng An Đình Đình cả kinh, cô nhóc này hẳn không phải thật sự cắn người ta rồi chứ.
Cô chạy nhanh về phía trước, chỗ khúc quanh, liền nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Tuyết Cầu ngồi xổm trên mặt đất, giương nanh múa vuốt kêu to với người trước mặt.
Người bị Tiểu Tuyết Cầu sủa không phải ai khác, chính là Cốc Nhược Lâm!
Cốc Nhược Lâm từ nhỏ đã không thích chó, hơn nữa rất sợ. Vừa nãy Tiểu Tuyết Cầu chạy tới, muốn thân thiện chào hỏi với cô ta, lại bị cô ta đá đi.
Có lẽ Tiểu Tuyết Cầu bị đá đau, tức giận, kêu to với cô ta.
Cốc Nhược Lâm càng thêm tức giận, mắng to: “Mày là súc vật nhà ai? Biết tao là ai không? Còn kêu nữa, có tin bà đây làm thịt mày không!”
“Tiểu Tuyết Cầu, em làm sao vậy?”
An Đình Đình chạy tới, ôm Tiểu Tuyết Cầu lên.
Cốc Nhược Lâm nhìn, lại là cô, tức giận: “An Đình Đình, súc vật này là cô nuôi?”