Nước mắt cũng không chảy được nữa.
Những lời mà anh ta nói trước khi đi khỏi lại kiên quyết và chắc chắn như vậy, anh kêu cô đợi.
Nhưng mà Minh Lạc à, anh có biết tất cả đã sớm thay đổi hết rồi không? Cô cũng không còn là An Đình Đình của trước kia, anh tham lam tài sản của nhà họ An nhưng anh chưa từng biết nếu không phải do cô hi sinh nửa đời sau của mình thì nhà họ An hiện tại đã nghèo rớt mồng tơi rồi, sao có thể trở lại như lúc đầu được.
Bùi Minh Lạc trở lại trong xe, mở lòng bàn tay ra nhìn sợi dây chuyền đá quý dưới ánh trăng lộ ra sức hấp dẫn mê người. Đình Đình nói đây là đồ dỏm cô mua được trên mạng, lời nói dối cấp thấp này chỉ có thể lừa gạt được người phụ nữ ngực to mà không có não là An Giai Kỳ kia, nhưng không thể lừa gạt được Bùi Minh Lạc.
Không nói đến chuyện đây có phải là sợi dây chuyền xuất hiện ở buổi đấu giá ở nước Anh hay không, chỉ là nhìn màu sắc và chất liệu này, nếu như trong túi không có hơn ba tỷ thì căn bản cũng không thể mua được sợi dây chuyền này.
An Đình Đình lấy từ đâu được sợi dây chuyền này, còn có quần áo trên người của cô nữa, xem ra đó chính là sản phẩm của nhà thiết kế cao cấp. Rốt cuộc là cô đã gặp được người đàn ông như thế nào mà có thể ra tay hào phóng như vậy.
“Minh Lạc, em gái Đình Đình của chúng ta đã có bạn trai rồi.”
Giọng nói của An Giai Kỳ vang lên bên tai của anh ta, sắc mặt của người đàn ông cũng biến thành âm trầm bất định.
Xe vừa đến cửa nhà thì điện thoại di động của anh ta cũng vang lên.
“Minh Lạc, anh về nhà chưa?” An Giai Kỳ ở đầu dây bên kia mở miệng hỏi.
“Ừ, vừa về tới” Bùi Minh Lạc bước xuống đóng cửa xe lại.
An Giai Kỳ nhíu mày nói: “Sao muộn như vậy mới về đến nhà?”
“Đúng lúc gặp được mấy người bạn nên nói chuyện phiếm một chút.”
“À. Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng quên ngày mai chúng ta còn phải đến nhà của Lâm Tiêu Tương để tham gia bữa tiệc của cô ấy.”
“Em yên tâm đi, anh biết rồi.”
“Ừm, vậy được rồi, anh ngủ ngon:
“Ngủ ngon cục cưng, yêu em.”
“Yêu anh.”
Sau khi An Giai Kỳ cúp điện thoại thì nụ cười ngọt ngào ở khóe môi lại dần dần thả lỏng…
Ngày hôm sau An Đình Đình vừa đến công ty thì Tiêu Quân đã phát hiện đôi mắt sưng đỏ của cô: “Em sao vậy?”
Bị anh ta hỏi như vậy, An Đình Đình ấp úng nói không nên lời.
“Thôi được rồi, em đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.” Tiêu Quân cưng chiều nhìn cô một cái, An Đình Đình ngượng ngùng cúi đầu.
“Phó tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài làm việc trước đây.” An Đình Đình nhỏ giọng nói.
“Ừ đi đi” Tiêu Quân gật gật đầu, lập tức giống như nhớ cái gì đó mà gọi cô lại.
“Cuộc thi thiết kế trang sức lần trước Lâm Tiêu Tương đã giành được hạng nhất, tối hôm nay cô ấy định tổ chức tiệc ăn mừng ở nhà, Đến lúc đó em cũng đi đi, em đến với sự góp mặt là bạn nữ đi cùng anh”
….
Tiệc ăn mừng của Lâm Tiêu Tương ở nhà của cô ta, cái này không được rồi.
An Đình Đình nhíu mày nói: “Phó tổng giám đốc, anh biết rõ là tôi với chị ta không hợp nhau mà anh còn để cho tôi đi, chị ta có thể để cho tôi vào cửa à? Hơn nữa cũng chướng mắt nhau, người ta còn tưởng là tôi muốn đến tham gia náo nhiệt nữa đó ”
Tiêu Quân bật cười nói: “Em là bạn của tôi, lại là bạn nữ của tôi, ai dám ngăn cản em chứ? Chính là bởi vì biết em với cô ấy không hợp nhau nên tôi mới muốn dẫn em đi cùng để cho cô ấy biết được địa vị của em trong lòng tôi, lần sau mới không dám tìm em gây phiền phức nữa”
Để cô ta biết được địa vị của cô trong lòng anh… Nghe vậy, gương mặt An Đình Đình đột nhiên đỏ lên, cũng không biết sao phần quan tâm này đã không thể khiến cô vui vẻ nhảy cẫng lên, ngược lại lại khiến cho cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Nếu như là một Bùi Minh Lạc thứ hai, vậy chẳng phải cô là một người xui xẻo cùng cực ư, ngồi im mà cũng có xui xẻo tìm đến nhà.
“Đi thôi, tối nay tất cả mọi chuyện đã có tôi rồi, em không cần phải lo lắng.”
Giọng điệu của Tiêu Quân kiên quyết, An Đình Đình biết cho dù cô có từ chối cũng vô dụng thôi, cô đành phải gật đầu đồng ý. Thừa dịp thời gian nghỉ trưa không có ai nên cô gọi điện thoại cho người giúp việc ở bên cạnh Mặc Diệu Phong, Mặc Diệu Phong đang chuẩn bị đi ngủ, kết quả vừa nghe An Đình Đình nói tối nay phải tăng ca, anh lanh lẹ đứng dậy từ trên giường tỉnh cả ngủ giật lấy điện thoại.
“Cô gái xinh đẹp, tối nay cô lại phải tăng ca nữa hả?”
“À…ừm, đúng đó, quá đáng ghét chứ.” An Đình Đình vừa nghe nghe âm thanh có vẻ không vui của Mặc Diệu Phong truyền đến ở đầu dây bên kia điện thoại, trong lòng mình có cảm giác áy náy.
Sao cô có thể lừa gạt một người hiền lành ngây thơ được chứ? Đáy lòng tràn ngập cảm giác phạm tội.
“Như thế này đi, cô gái xinh đẹp à, nếu như cô ngại công việc quá cực khổ thì cô không cần phải làm nữa, mỗi ngày tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho cô ăn, cô chắc chắn sẽ không bị đói đâu.”
An Đình Đình cảm động muốn khóc.
Anh trai ngốc, anh thật sự là một người anh tốt. Đột nhiên cô lại sinh ra một loại cảm giác có thể gả cho một người đàn ông như anh trai ngốc cũng là hạnh phúc của cô.
“Được rồi được rồi không nói nữa, tôi biết cô gái xinh đẹp sẽ không nỡ bỏ công việc kia.” Mặc Diệu Phong giống như lẩm bẩm Lại giống như có chút ảo não:
“Nhưng mà không cho phép cô quá mệt mỏi đâu, nếu không tôi sẽ… tôi sẽ không làm đồ ăn ngon cho cô đâu.”
“Ừm, tôi biết, tôi biết rồi mà.” An Đình Đình liều mạng gật đầu.
Cô thầm thề trong lòng đây sẽ là lần cuối cùng, một lần cuối cùng lừa gạt anh trai ngốc, sau này mặc dù có chuyện gì thì cô cũng sẽ ăn ngay nói thật với anh ấy.
Để điện thoại xuống trở lại phòng làm việc, mấy đồng nghiệp đều thay đổi bộ dáng nghiêm chỉnh như bình thường, ai ai cũng lộ ra bộ mặt rất thảnh thơi.
Đây là tình huống gì đây?
An Đình Đình quay đầu lại phát hiện đồng nghiệp Tiểu Lý thế mà còn đang trộm ăn đồ ăn vặt.
“Nè.” An Đình Đình đè thấp âm thanh nháy nháy mắt với cô ta, nhắc nhở cô ta chú ý một chút.
Tiểu Lý giống như tên trộm mà cười một tiếng: “Không có gì đáng ngại đâu, hôm nay bà chằn độc ác không có ở đây đâu.”
Bà chằn độc ác chính là biệt danh của giám đốc Lâm Lâm Tiêu Tương, cái tên này là do nhóm đồng nghiệp tự đặt vì cô ta suốt ngày cứ trưng cái bộ mặt lạnh như băng, cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi mà còn chưa gả cho ai.
“Hả, sao giám đốc Lâm hôm nay không đến làm việc?”
Không phải chứ! Mặc dù Lâm Tiêu Tương là một người làm cho người khác chán ghét nhưng cô ta thật sự là một người cuồng công việc, cô ta yêu quý công việc của mình đến trình độ khiến người khác giận sôi, sao có thể không đến công ty được.
Tiểu Lý cười nói: “Cô đã quên cuộc thi thiết kế lần trước rồi à? Bà chằn đó giành được giải nhất, nhà họ Lâm lại được vinh quang một lần nữa, còn không phải nên chúc mừng ư? Lúc này giám đốc Lâm chắc là đang ở nhà chỉ đạo này này kia kia cho buổi tiệc tối ngày hôm nay.”
“Thì ra là vậy à!” An Đình Đình như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu.
Tiểu Lý miệng đầy đồ ăn nói: “Ôi chao, không biết tối nay sẽ có nhân vật lớn cỡ nào đến tham gia đây, nếu như mình có cơ hội này cũng tốt.”
Một người đồng nghiệp khác nghe được như vậy liền châm biếm nói: “Lấy thân phận này của cô mà cũng muốn đến buổi tiệc như vậy, cô cũng mơ hay quá đó ”
Tiểu Lý nói: “Không phải chỉ là không có cơ hội thôi sao, tôi còn nghe nói những người tham gia tiệc như thế thường toàn là những người có tiền và có địa vị xã hội cao, chỉ cần tôi có cơ hội thì bằng nhan sắc này của tôi cũng có thể câu được một con rùa vàng đó chứ”
Mấy người phụ nữ ở khu làm việc lập tức mồm năm miệng mười thảo luận.