Với một nụ cười nhạt trên môi, Mặc Diệu Dương bình tĩnh nói: “Không quan trọng.”
“Ặc! Chú tư này.” Mặc Diệu Lương thở dài, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Đúng là ăn nói bừa bãi, nhưng không sao đâu anh à, em vẫn tin anh.”
Mặc Diệu Dương liếc nhìn anh ta, nhưng không trả lời.
“Thôi, muộn rồi, em phải về trước. Tạm biệt.” Mặc Diệu Lương nói xong liền xoay người rời đi.
Trước khi đi, ánh mắt anh ta liếc nhìn khuôn mặt An Đình Đình như có như không.
An Đình Đình luôn cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Mặc Diệu Lương và sự an ủi của anh ta dường như đang chế giễu và trêu chọc.
Sau khi trở về, cuối cùng cô cũng không kìm được mà nói ra những gì trong lòng.
Mặc Diệu Dương đưa tay ra, chóp mũi gật đầu, nói: “Bé yêu, em thực sự rất thông minh và tinh tế.”
An Đình Đình sợ đến mức tim đập hụt mất nửa nhịp: “Ý anh nói… là thật? Nhưng tại sao anh ta lại làm như vậy?”
Mặc Diệu Dương nói: “Thực ra, sở dĩ hôm nay chú Tư có thể vào được nhà tổ, tất cả đều là công của anh ta.”
“Ý anh là, Mặc Diệu Lương đã bàn trước với người bảo vệ?” An Đình Đình nhíu mày, không biết mục đích của Mặc Diệu Lương là gì.
Chẳng lẽ xem nhà họ Mặc đấu đá nội bộ anh ta rất vui sao? Tuy nhiên, anh ta nhận được những lợi ích gì từ việc đó.
Lợi ích? Chẳng lẽ… An Đình Đình sửng sốt trước nhận thức của mình, cô gần như thốt lên: “Chẳng lẽ, mục đích thực sự của anh ta là trở thành người đứng đầu nhà họ Mặc?”
“Đúng rồi.” Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Diệu Dương nổi lên sự tán thành.
“Nhưng mà ngay từ đầu anh ta đã tỏ ra không quan tâm đến vị trí của nhà họ Mặc. Hơn nữa, tập đoàn Mông Tháp do anh ta điều hành đã đạt được thành công như vậy ở thành phố G, tại sao anh ta vẫn…”
An Đình Đình cảm thấy mong muốn của những người này là quá nhiều.
“Bé yêu, em vẫn chưa hiểu nhà họ Mặc rồi. Chỉ là một Mông Tháp, so với tất cả các ngành của nhà họ Mặc – một kim tự tháp, Mông Tháp chỉ là một viên gạch nhỏ ở dưới cùng của kim tự tháp. Bây giờ em đã hiểu chưa?”
An Đình Đình chứng ngộ được một chút. Bất giác, cô lại rùng mình.
Mặc dù cô không biết rõ về Mặc Diệu Lương, nhưng anh ta luôn cho người khác một loại cảm giác nước chảy đạm mạc. Không giống như kiểu người đầy tham vọng quyền lực, tiền tài, danh lợi.
Hóa ra là Mặc Diệu Dương đã sớm biết. Hẳn là anh ta đã đoán được, Mặc Cảnh Sơn đã ra tay với Mặc Diệu Lương rồi. Cho nên, lúc trước khi ở trong từ đường đối mặt với sự vu oan giá họa, người đàn ông này mới có thể bình tĩnh như vậy.
Nhìn lại thái độ của mình? Thay vì mang lại bất kỳ sự giúp đỡ nào cho anh, ngược lại còn khiến đối phương trở nên kiêu ngạo hơn.
“Diệu Dương, em xin lỗi, hôm nay…” An Đình Đình khẽ nhếch khóe miệng.
Người đàn ông khẽ cười, đưa tay lên vuốt trán cô, cười nói: “Không cần phải nói xin lỗi, em đã làm rất đúng. Nhưng chỉ cần là kẻ địch của chúng ta, bất kể anh ta họ gì, có thể chửi thì chửi, không cần cho người ta thể diện gì sất.”
An Đình Đình cúi đầu xuống và không nói gì nữa.
“Nhưng mà có một chuyện mà tạm thời anh còn chưa hiểu.” Con ngươi Mặc Diệu Dương sâu thẳm.
An Đình Đình ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông cứng lại. Đây là cảm xúc rất ít khi lộ ra trên khuôn mặt của Mặc Diệu Dương. Trái tim cô khẽ lay động. Có vẻ như chỉ khi gặp tình huống không tốt, Mặc Diệu Dương mới lộ ra cảm xúc như vậy.
“Anh không biết chú tư và Diệu Lương có phải chỉ muốn tranh giành vị trí người đứng đầu nhà họ Mặc thôi hay không, còn có ngay cả nhà họ Quan, nhà họ Sở, nhà họ Lâm cũng bước trên con đường mưu phản.”
An Đình Đình cau mày, cắn chặt môi nói: “Nếu là như vậy, há chẳng phải nhà họ Mặc thật sự sẽ bị liên lụy sao?”
Đôi mi dài của Mặc Diệu Dương khẽ cụp xuống, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Hi vọng là không.”
“Diệu Dương.” An Đình Đình khẽ gọi.
“Hửm?” Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại.
An Đình Đình luôn cảm thấy sự việc ngày hôm nay có chút kỳ lạ. Ví dụ như, nếu ông nội không truyền mệnh lệnh của nhà họ Mặc cho Mặc Cảnh Sơn, vậy thì ông ấy nhất định sẽ nói chuyện này cho đội cảnh vệ nhà họ Mặc.
Những chuyện mà ông lão nhà họ Mặc giao phó, cho dù Mặc Diệu Lương có hòa giải như thế nào, thì cũng không có khả năng để Mặc Cảnh Sơn nghênh ngang tiến vào.
Hơn nữa, nếu như ông lão biết rõ Mặc Cảnh Sơn sẽ đến phá đám, vậy nghi lễ tối nay hoàn toàn không phải là điều động nhân lực, bởi vì có Mặc Cảnh Sơn ở đó, nghi lễ này căn bản không thể tiến hành.
Trừ khi…
Nụ cười hiện lên trong mắt Mặc Diệu Dương, anh ta khẽ gật đầu.
Cả người An Đình Đình không được tốt lăm: “Ý của anh là, ông nội cố ý làm thế?”
“Không sai. Mặc dù ông nội đã sớm không quan tâm đến chuyện thế sự nữa, nhưng không có nghĩa là ông ấy không biết. Anh cũng đã sớm nhìn ra rồi. Ngoài mặt thì Mặc Diệu Lương không có hứng thú với mọi chuyện nhà họ Mặc, nhưng thật ra thì anh ta và chú bốn đã cấu kết với nhau từ lâu rồi. Việc này rất rắc rối và phức tạp, rất nhiều chuyện không thể gỡ ra từng cái một.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ đã ngồi không yên rồi. Trước đây là vì Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu. Người phụ nữ Quan Chi Thu này bị tiền tài lợi ích làm mê muội. Phàm là có người cướp đi thứ mà bà ta xem trọng, bà ta sẽ làm mọi cách để khiến đối phương nhà tan cửa nát.
Vì vậy, tạm thời bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ Quan Chi Thu đã bị lật đổ, anh sắp lên thay thế vị trí đó, bọn họ âm thầm tính kế nhiều năm như vậy, làm sao có thể cam tâm?”
An Đình Đình nghe thấy những lời này thì đầu tiên là rất khâm phục, thân là một gia đình giàu có và quyền lực, nhìn thì có vẻ như rực rỡ chói lọi nhưng thực tế ít ai biết đến những khó khăn mà họ đã trải qua. Nếu không cẩn thận, thì sẽ trở thành quân cờ của người khác và sẽ sống một cuộc đời bị người khác sai khiến. Mà Sở Huệ Nhu chính là một ví dụ sinh động.
Ngay sau đó, cô khinh thường mỉa mai nói: “Thật là hèn nhát, lúc Quan Chi Thu còn ở vị trí đó, bọn họ đều sợ đến mức co rụt người lại, không dám xông lên. Sau khi Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu bị lật đổ thì lập tức nhảy ra, muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thật sự là vô dụng.”
Thái độ thẳng thắn và đáng yêu của cô chọc Mặc Diệu Dương bật cười.
Anh ta nắm lấy tay cô, đầu tiên là đưa lên miệng mình hôn một cái, sau đó đặt vào trong tay mình chơi đùa. Anh ta nhàn nhạt nói: “Bé yêu, em sai rồi. Bọn họ không phải hèn nhát, cũng không phải không dám đối đầu trực tiếp với Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu.”
An Đình Đình nhíu mày nhìn anh ta.
Mộ Diệu Dương tiếp tục nói: “Bọn họ đã lên kế hoạch trong bí mật. Chỉ là bọn họ không ngờ rằng anh lại xử lý Quan Chi Thu nhanh như vậy. Cho nên bọn họ mới có chút hoảng loạn. Thực ra, anh đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ rất lâu rồi. Vì vậy, nhân cơ hội này đi thăm dò bọn họ một chút.”
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, bọn họ luôn thèm muốn vị trí người đứng đầu nhà họ Mặc. Về việc bọn họ có dính líu gì đến thế lực ở nước ngoài của Quan Chi Thu hay không thì tạm thời anh vẫn chưa điều tra ra được.”