Mục lục
Cô dâu bị chiếm đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 213: CÓ NGƯỜI TRONG LÒNG


Trên đường đi tới Thủy Sam Uyển, Mạc Ninh Thanh lấy đủ mọi lý do, viện đủ cớ để từ chối đi xe bảo vệ môi trường.


Cô muốn cùng Tiêu Quân tản bộ nói chuyện phiếm trong buổi tối yên tĩnh mà đẹp đẽ này.


Tiêu Quân thực sự rất lịch sự, anh ta đã bận rộn cả một ngày nên rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng vẫn theo cô cùng nhau đi bộ tới Lưu Thủy Uyển. Trên đường đi Mạc Ninh Thanh giống như một con chim nhỏ líu ríu không ngừng khiến nhiều lần Tiêu Quân bị cô chọc cười.


“Anh Tiêu, tôi hỏi anh chuyện này nhé?” Mạc Ninh Thanh cười hì hì nói.


“Được” Tiêu Quân gật đầu.


“Ừm…” Mạc Ninh Thanh nghĩ nghĩ sau đó to gan mở miệng hỏi: “Anh thích con gái như thế nào?”


“…” Tiêu Quân không ngờ cô gái này lại to gan như thế, dám hỏi thẳng anh ta vấn đề này.


“Sao vậy? Xấu hổ không trả lời được à?” Mạc Ninh Thanh thúc giục hỏi.


Xấu hổ? Có thể sao! Một cô gái như cô có ý tốt hỏi ra mà một người đàn ông như anh lại xấu hổ không dám trả lời ư.


“Nói như thế nào được nhỉ, đầu tiên là tính cách phải tốt đã.” Tiêu Quân đáp.


“Vậy phải như thế nào thì mới là người có tính cách tốt?”


“… Không thể tùy hứng, hung hăng càn quấy là được. Đúng rồi, chắc chắn phải là người lương thiện.” Tiêu Quân nói.


Trong lòng Mạc Ninh Thanh mừng thầm một trận.


Cái này không phải là đang nói chính cô sao? Ha ha… Trong lòng vụng trộm vui vẻ.


“Vậy vẻ ngoài thì sao? Dáng người và các mặt khác nữa thì sao?” Mạc Ninh Thanh quả thực rất to gan, ngay cả những vấn đề này mà vẫn cố ý hỏi ra bằng được.


Gương mặt Tiêu Quân xẹt qua một tia ngượng ngùng rõ ràng, trong lòng của anh ta thầm than cũng may bây giờ đang là ban đêm mà đèn đường cũng có màu da cam nếu không bị cô nhóc này nhìn thấy mặt mình đỏ chót thì chẳng phải là sẽ cười chết mình ư.


“Vẻ ngoài và dáng người… Không phải là chuyện quan trọng lắm, tôi cũng không phải thánh nhân gì nên chỉ cần ngũ quan đoan chính là được rồi, dù sao đừng cho tôi một người vớ va vớ vẩn là được rồi, tôi mà sợ hãi thì buổi tối đi ngủ sẽ mơ thấy ác mộng. Ha ha.”


Tiêu Quân nói xong tự mình cũng cười.


Mạc Ninh Thanh thì lại càng cười to một trận.


“Vẫn còn nữa, còn nữa, dáng người như thế nào?”


Tiêu Quân nói: “Về dáng người à… Không thể quá béo, cũng không thể quá gầy, vóc người không thể cao hơn tôi nhưng cũng đừng thấp hơn quá nhiều.”


“Cái này. . . Không phải giống như không nói à.” Mạc Ninh Thanh hơi không vui mân mê miệng.


“Ha ha.” Tiêu Quân cười nhạt một tiếng, nói: “Cụ thể hơn một chút nhé, không thể quá béo có nghĩa là dáng người chớ dị dạng là được, hơi mập một chút vẫn có thể chấp nhận được nhưng ngược lại là người gầy giơ xương thì tôi lại không hề thấy đẹp mà còn cảm thấy không được khỏe mạnh cho lắm, còn chuyện cao hơn tôi thì tôi thân là đàn ông chắc chắn sẽ có áp lực, đúng không.”


“Ừm, đúng.” Mạc Ninh Thanh liên tục gật đầu không ngừng.


“Quá thấp nhìn cũng hơi không xứng đôi, một cái đầu, thấp hơn tôi khoảng một cái đầu là được rồi.”


Mạc Ninh Thanh nghe vậy thật sự là kích động chết rồi.


Mỗi một yêu cầu anh ta nói ra chẳng phải mình đều phù hợp à.


“Chiều cao có thể cụ thể hơn một chút không?” Mạc Ninh Thanh nói.


“Cái này sao có thể cụ thể được, cũng không có vật thật để so sánh.” Tiêu Quân nhẹ nhõm nói.


Đột nhiên Mạc Ninh Thanh nhảy tới trước mặt Tiêu Quân, ngăn lại đường đi của anh.


Cả người Tiêu Quân sững sờ, thầm nghĩ suýt chút nữa là đụng vào rồi.


Mạc Ninh Thanh ngước mắt lên, trong mắt to có sóng gợn lăn tăn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, cô vươn tay ước lượng đỉnh đầu của mình sau đó từng chút từng chút nhích về phía người Tiêu Quân.


“Vậy anh cảm thấy chênh lệch chiều cao giữa chúng ta như vậy đã được chưa! Có phải rất phù hợp với yêu cầu của anh hay không! Vừa đúng một cái đầu!”


Ánh mắt Mạc Ninh Thanh nhiệt tình mà nóng rực, tay của cô nhẹ nhàng đặt ở chỗ cổ của Tiêu Quân, đến đó là chiều cao của cô.


Ánh trăng trong sáng vuốt ve da thịt non nớt của cô gái trẻ, ở khoảng cách gần như thế thậm chí Tiêu Quân còn có thể thấy được những sợi lông tơ mảnh mai mềm mại trên da cô.


Mà đôi mắt của cô thì đang lóe lên một ánh sáng đẹp đẽ rất là động lòng người.


Giống như là ngôi sao sáng lấp lánh trên trời vậy, à không, đôi mắt của cô còn xinh đẹp hơn so với sao trên trời.


Bất thình lình Tiêu Quân lấy lại tinh thần đột nhiên lùi về sau một bước.


Mà lúc này dường như Mạc Ninh Thanh cũng đã ý thức được hình như mình quá mức to gan rồi, vừa rồi khoảng cách giữa hai người bọn họ thật sự là quá gần, gần đến mức hơi thở của anh ta phả lên trên gương mặt cô.


Gần đến mức chỉ cần thêm một chút nữa thôi là cô có thể chạm được vào môi anh ta.


Vì làm dịu đi sự xấu hổ, Mạc Ninh Thanh ha ha nở nụ cười.


“Tôi đang hỏi anh là có phải chiều cao mà anh nói khoảng khoảng như thế này hay không vậy?”


“Ách, cái kia, đúng, đúng vậy, ha ha.” Tiêu Quân cũng không biết làm thế nào đành cười một cách rất mất tự nhiên.


Đi bộ nhưng cuối cùng vẫn phải tới cổng Lưu Thủy Uyển.


Mạc Ninh Thanh đột nhiên hỏi: “Anh Tiêu, vậy trong lòng anh không có người anh thích để so sánh à?”


Người để so sánh? Lúc Tiêu Quân vừa nghe được mấy chữ này thì gương mặt của một người đột nhiên nhảy lên trong đầu anh ta, giọng nói của An Đình Đình dường như cũng đang truyền đến tai anh ta.


Cứ như vậy khiến cho nhìn cả người Tiêu Quân giống như đang rơi vào trầm tư.


Mạc Ninh Thanh thấy vậy trong lòng nhất thời lại có một cảm giác không thoải mái. Chẳng lẽ…


“Anh Tiêu, anh có người mình thích chưa?” Lấy hết dũng khí cô liền hỏi như vậy.


“Có!” Tiêu Quân gần như là thốt ra.


“…” Mạc Ninh Thanh sững sờ một trận.


“Không còn sớm nữa nên cô Mạc cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Tiêu Quân nói xong cũng không hề quay đầu lại mà đi vào một căn biệt thự nào đó trong Lưu Thủy Uyển.


Mạc Ninh Thanh một mình đứng tại chỗ, lâm vào buồn vô cớ…


Hôm sau, Tiêu Quân rời khỏi nhà tổ của nhà họ Mặc rất sớm.


Mạc Ninh Thanh tới Thủy Sam Uyển dùng bữa sáng.


“Có người thích rồi? Sao tớ lại không biết.” An Đình Đình đang loay hoay trên ban công chăm sóc hoa cỏ, nghe Mạc Ninh Thanh kể lại chuyện tối hôm qua với Tiêu Quân cô cũng rất nghi ngờ.


“Tớ chưa từng nghe anh ta nhắc tới là anh ta đã từng yêu mến ai hơn nữa tớ cũng chưa từng thấy anh ta đi cùng với cô gái nào cả.”


Mạc Ninh Thanh giống như là một con gà chọi đánh nhau bị thua, ấm ức lắc đầu.


An Đình Đình đột nhiên lại có một suy nghĩ không chắc chắn lắm, chẳng lẽ Tiêu Quân anh ta…


“Nhưng tớ sẽ không từ bỏ như vậy đâu!” Mạc Ninh Thanh đột nhiên nói.


An Đình Đình ngưng mắt nhìn lại phát hiện trên mặt của cô đã khôi phục lại vẻ xán lạn trước kia, toàn bộ sự chán nản vừa rồi đã biến mất hầu như không còn gì.


“Cho dù anh ta đã có người mình thích thì chỉ cần bọn họ không ở bên nhau, chưa đính hôn, chưa kết hôn, chưa có con… Là tớ vẫn còn có cơ hội, đúng không?”


Mạc Ninh Thanh nói xong nhìn An Đình Đình nháy mắt mấy cái.


“Ách ách… Đúng thế.”


“Cho nên em gái An à, cậu vẫn còn phải tiếp tục tạo cơ hội cho tớ đấy nha!” Mạc Ninh Thanh nói xong trên mặt là nụ cười gian giống như đã đem Tiêu Quân bỏ vào trong túi của mình vậy.


“Ừm, nhất định rồi!” An Đình Đình nghe vậy, nặng nề gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK