Chương 66: AI MÀ KHÔNG CÓ NGƯỜI MÌNH THÍCH CHỨ
“Ui da.”
Mặc dù là như vậy, nhưng mà bị quăng mạng như vậy vẫn có chút đau.
An Đình Đình nhịn không được mà gào một tiếng từ trong cuống họng.
Người bị ngã đến trời đất quay cuồng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, người đàn ông quỷ mị giống như con sói đói mà nhào tới.
Anh ta điên cuồng xé rách quần áo trên người của cô, An Đình Đình bị dọa đến đầu óc trống rỗng, cô muốn ngăn lại theo bản năng, nhưng mà sức lực của cô sao có thể chống lại một người đàn ông mạnh mẽ như vậy được?
Quần áo sợi tổng hợp cao cấp mềm mại kia cuối cùng vẫn không thoát khỏi đôi tay tàn khốc của thợ săn.
“Roet…roẹt….
Nương theo tiếng thét chói tai và tiếng khóc của An Đình Đình là âm vải vóc quần áo bị xé nát.
Rất nhanh, cơ thể của thiếu nữ nữ trơn bóng mềm mịn liền bại lộ trong ánh sáng mờ mịt, bộ lễ phục dạ hội váy dài màu trắng đã bị xé tàn tạ thành từng mảnh từng mảnh, ở trên giường, dưới mặt đất, khắp nơi đều là nó.
Mà An Đình Đình chỉ bận áo ngực và ***, bất lực trốn ở chân tường.
Cô biết chắc chắn là anh ta đang giận cô và Tiêu Quân đã cách nhau quá gần, lúc nãy cô cũng bị hôn một cái, chắc hẳn là anh ta cũng đã thấy được rồi.
Nhưng mà anh ta có thể mắng cô, thậm chí có thể đánh cô, làm như thế này thì tính là cái gì đây chứ?
Rốt cuộc là anh ta xem cô như cái gì?
Tùy ý xả giận lăng nhục, tùy ý xé nát tự tôn của cô, giẫm dưới lòng bàn chân mà hung hăng chà đạp.
Toàn thân An Đình Đình phát run, không hề nghĩ ngợi gì giơ tay tát một bạt tay.
Trong khoảnh khắc này, trong phòng đã yên tĩnh lại.
Sự yên tĩnh này vẫn khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi!
Giữa ban đêm mùa hè có thể nghe được tiếng ve kêu ở bên ngoài cửa sổ, còn có âm thanh thở dốc dồn dập của cả hai.
An Đình Đình bị dọa đến ngẩn người, xong rồi xong rồi, lần này cô đã hoàn toàn xong đời rồi, cô vậy mà dám ra tay đánh cậu hai nhà họ Mặc, không biết cậu hai nhà họ Mặc nổi giận bất thường có chém cô thành từng mảnh trong tối hôm nay hay không đây?
Cô ngẩng đầu lên trong sự sợ hãi, cố gắng muốn nhìn thấy cặp mắt của người đàn ông kia, nhưng mà cũng đành bó tay, ánh sáng quá mờ, cô chỉ có thể cảm nhận được sự tức giận phản chiếu trong đôi mắt nhuốm màu mực kia.
Cô vẫn luôn sợ hãi, lại không để ý đến suy nghĩ trong lòng của Mặc Diệu Dương vào lúc này.
Một cái tát này này cũng đã hoàn toàn thức tỉnh sự nổi giận bên trong Mặc Diệu Dương, khi anh ta khôi phục lý trí lại, lúc nhìn thấy người phụ nữ bị bại lộ nằm ở trên giường, trong nháy mắt anh ta liền hiểu được lúc nãy mình đã làm những gì.
Anh ta vậy mà lại cưỡng hôn một người phụ nữ có thân phận thấp hèn, còn đặt cô lên trên giường, xé rách quần áo của cô, còn có ý định… không không, không thể nào được!
Anh ta nhất định là bị trúng tà rồi, mê muội rồi, kỳ quái, ngày chó gì đây!
Nếu không thì sao anh ta có thể nảy sinh “tình thú” với cô gái này được chứ.
Sự tức giận trong lòng ngực dần dần tán đi, con dã thú ngang ngược trong lòng đã bị nhốt lại buộc phải tiến vào lòng giam một lần nữa, đôi mắt mang theo hơi thở *** nồng đậm cũng tiêu tan từng chút từng chút.
Mặc Diệu Dương ổn định tiếng thở dốc của mình, mở miệng cảnh cáo nói: “Tôi hi vọng cô có thể nhớ kỹ thân phận của mình, cô là người phụ nữ của anh cả, từ ngày đó đăng ký trở đi tôi đã cảnh cáo cô rồi, trên hiệp nghị ký kết cũng đã nói điều lệ rõ ràng, tuyệt đối không cho phép xảy bất kỳ quan hệ tiếp xúc với người đàn ông khác sau lưng anh cả.”
An Đình Đình lẳng lặng lắng nghe, hai tay vòng quanh người mình, thân thể vẫn không nhịn được mà run rẩy.
“Còn nữa, hi vọng cô đừng quên ngày hôm đó là do cô trúng thuốc, lại giải thích rõ ràng rồi. Nếu như tôi là cô thì tôi sẽ an phận thủ thường, gò bó theo khuôn phép mà không phải cố gắng nghĩ tới những thứ hi vọng xa vời mà cô không xứng.”
Một câu nói kia giống như một vật nặng hung hăng đập vào trên đầu của An Đình Đình, thẳng cho tiếng bước chân xoay người đi khỏi của Mặc Diệu Dương vang lên, thật lâu sau cô vẫn không có cách nào khôi phục lại từ sự khiếp sợ này.
“Cạch” một tiếng, cửa bị người kia dùng sức đập mạnh vào, thân thể yếu đuối của An Đình Đình giật mình mạnh một cái.
Mà bản thân cô lại chẳng phải là cánh cửa vô tội này.
Bị người ta liên tiếp giày vò, không có ai quan tâm cô có đau hay không, Không có ai sẽ để ý đến trong lòng của cô có nhỏ máu hay không.
Cô liều mạng gõ lên đầu của mình, hận mình ngày hôm đó tại sao lại đồng ý Lâm Tiêu Dương đi dự tiệc, nếu như không đi vậy thì tình huống hoàn cảnh hiện tại của mình có thể tốt hơn một chút hay không.
Trong gian phòng nhỏ hẹp cũ nát, một mình An Đình Đình ghé vào trên giường im lặng mà khóc…
Mặc Diệu Dương quay lại trong xe đóng cửa mạnh một cái.
Đủ loại tâm tư phức tạp đang cùng dâng lên.
Lời nói lúc nãy của anh ta có phải là hơi quá đáng, cũng có chút nặng nề rồi hay không? Anh ta nhìn thấy được sự khiếp sợ trong gương mặt của cô, một lúc lâu sau cũng không có cách nào khôi phục lại như cũ, cũng thấy được ánh mắt vô tội ưu thương nhưng lại bất lực của cô.
Thậm chí anh ta cũng có thể suy nghĩ được sau khi anh ta đi khỏi, một mình cô ở trong phòng nghẹn ngào khóc đến tan nát cõi lòng.
Nhưng mà tất cả những chuyện này có thể lấp liếm được sai lầm lúc nãy cô ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác hay sao?
Đương nhiên là không thể rồi, nếu như không cho cô một đòn chí mạng thì sao cô có thể nhớ lâu dài được?
Cho đến tận lúc này cũng chưa từng nghe cô tự mình nói một tiếng cảm ơn, hay là cô căn bản cũng không biết người làm mất tác dụng của thuốc mê cho cô là mình?
Đây là lần đầu tiên của cô lại dưới một tình huống không rõ ràng, chính xác thì rất tiếc hận. Nhưng anh ta thì sao đây, đây cũng là lần đầu tiên mà anh ta chạm vào phụ nữ.
À,… là lần đầu tiên gặp quỷ!
Chẳng lẽ anh ta cũng không thấy tiếc nuối sao? Thậm chí trong tiềm thức của mình, anh còn có chút hận cô. Lẽ nào anh ta không phải là người không liều mạng muốn có được, bảo vệ, đem tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người ta?
Có! Đương nhiên là anh ta có chứ!
Cho nên…
Mặc Diệu Dương nghĩ tới đây liền thu hồi tất cả những tâm tư rắc rối phức tạp, cũng gom lại lo lắng thấp thỏm nơi đáy lòng nghĩ đến mà sợ ai kia, những thứ có hay không có cũng cưỡng chế ép xuống dưới.
Giẫm mạnh chân ga ở dưới chân, xe thay đổi phương hướng nhanh chóng đi khỏi.
An Đình Đình khóc mệt rã rời lại nằm mơ, một đêm này ngủ rất không ngon, ngay cả chăn mền cũng không đắp lại, buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy đã cảm thấy tay chân không có sức lực, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy từ trên giường.
Lại nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, cô có chút sợ ngây người.
Sao vài giây trí nhớ của cô đã khôi phục lại, tối hôm qua Mặc Diệu Dương đã đến đây, tất cả những chuyện này đều là do anh ta ban tặng cho.
Đáng chết! Cô vỗ xuống trán của mình, giãy dụa đứng dậy rời giường.
Công ty *** Tháp.
Tiêu Quân kinh ngạc nhìn An Đình Đình: “Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?”
“Hả?” An Đình Đình ngẩn người, lập tức sờ sờ lên mặt mình rồi nói: “Đâu có đâu, vẫn tốt mà” Nói xong lại nặn ra một nụ cười khách sáo
Tiêu Quân không yên lòng, đưa tay ra sờ sờ trán của cô.
An Đình Đình nhanh chóng lùi về phía sau.
Tiêu Quân nảy sinh lòng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị anh ta coi nhẹ, khẩn trương nói: “Trán của em rất nóng, có phải là em đã phát rồi hay không.”
“Không có, thật sự không có đâu mà.” An Đình Đình ra vẻ nhẹ nhõm đứng thẳng vai: “Tôi rất tốt, đúng rồi phó tổng giám đốc, tôi còn phải làm việc nữa, tôi đi ra ngoài trước nha.”
Tiêu Quân không tin tiến lên một bước, làm ra động tác muốn vuốt ve trán của cô, nhưng An Đình Đình lại lui về phía sau tránh khỏi một lần nữa.
“Phó tổng giám đốc, tôi đi đây.” Cô dùng giọng điệu xa cách nói xong liền quay người rời khỏi phòng làm việc.
Tiêu Quân Có chút cảm giác buồn vô cớ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lại lộ ra vẻ mất mát.