Phân tích của Cốc Kiến Bân rất chính xác. Nếu đúng như những gì Mặc Diệu Dương nói thì những gì ông ta biết được từ Cốc Nhược Lâm là hoàn toàn trái ngược.
Ông ta biết, kể từ khi con gái gả vào nhà họ Mặc, Mặc Diệu Dương thậm chí còn chưa đụng vào cô ta.
Một người đàn ông, có một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh, nhưng lại không đụng lấy một cái, cái này có thể nói rõ điều gì nữa?
Cho nên, ông ta đoán định, Mặc Diệu Dương nói như vậy, chẳng qua là đang qua loa với mình mà thôi.
Ông ta biết, trong tay ông ta có cái thóp của nhà họ Mặc. Mặc Diệu Dương không thể không cúi đầu trước, ông ta cũng biết, một khi Mặc Diệu Dương tìm được chứng cứ lật đổ Uy Vũ Đường, thì kết cục của ông ta và Cốc Nhược Lâm sẽ rất thảm.
Còn nữa, hễ là người đã uy hiếp qua Mặc Diệu Dương, đều sẽ rơi vào kết cục tồi tệ.
Cốc Kiến Bân hiểu rõ điểm này hơn bất kỳ ai khác. Có thể nói ông ta đã nhìn Mặc Diệu Dương lớn lên. Mặc Diệu Dương không giống như những công tử nhà giàu khác.
Những công tử nhà giàu khác, mỗi ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, gần như không cần động chút não.
Nhưng Mặc Diệu Dương thì khác. Anh chịu khổ nhiều năm như vậy, vẫn có thể đoạt lại quyền lực của nhà họ Mặc. Điều này cần không biết bao nhiêu dũng khí, và lòng dạ thâm sâu đến nhường nào, mới có thể làm được.
Xem ra, phải tốn thêm chút công sức trên người của Cốc Nhược Lâm mới được.
Cốc Kiến Bân nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười đạo đức giả, biểu thị rất hài lòng mà gật đầu, nói: “Nhìn vợ chồng hai đứa ân ái ngọt ngào như vậy, người làm cha như ba cũng rất vui vẻ yên tâm. Đúng rồi, Diệu Dương à, khi nào sắp xếp để gặp ông cụ một chút đi? Lần trước không phải đã nói xong rồi sao, gả Nhược Lâm vào nhà trước, còn về chuyện phù chính (từ thiếp lên làm vợ) thì sau này mới nói mà. Ba thấy, thời gian cũng được rồi đó, khi nào con sắp xếp một chút đi.”
Ông ta nói xong, liền đưa ánh mắt ra hiệu với Cốc Kiến Lâm.
Cốc Kiến Lâm hiểu ý, vội vàng nói: “Chú thấy hay là hôm nay đi, đúng lúc bọn ta đều có mặt. Diệu Dương, cháu đi thông báo một tiếng, sức khoẻ ông cụ không tiện, để bọn ta qua đó là được rồi.”
Bàn tay lớn đang siết lấy tay Cốc Nhược Lâm của Mặc Diệu Dương lập tức bóp chặt lại. Nhưng anh khống chế sức lực rất tốt, không có khiến người phụ nữ cảm thấy chút đau đớn nào.
Anh nói: “Mấy ngày nay không được, sức khoẻ ông nội không tiện. Bác sĩ gia đình nói rồi, ông ấy cần tĩnh dưỡng nhiều, không thể bị những chuyện nhỏ nhặt quấy rầy.”
“Chuyện nhỏ nhặt?” Cốc Kiến Bân xị mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến con và Nhược Lâm làm sao có thể gọi là chuyện nhỏ nhặt được? Chuyện trọng đại như vậy, đây cũng là chuyện của hai gia tộc. Diệu Dương, con phải xem trọng a.”
Cốc Kiến Lâm cũng ngăn nắp hợp lẽ mà nói: “Chứ còn gì nữa. Con bé Nhược Lâm này, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mộng tưởng chính là gả cho cậu hai, cũng may cậu hai cũng thương yêu Nhược Lâm. Nhưng mà, cháu nhẫn tâm nhìn Nhược Lâm mang thân phận xấu hổ như vậy ở lại nhà họ Mặc sao? Cái này hình như đều không hợp về cả tình và lý a?”
Hai anh em này, kẻ xướng người hoạ, mục đích chỉ có một, chính là muốn gặp ông cụ, nói chuyện này trực tiếp.
Mặc Diệu Dương cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, khẩu khí cực kỳ nhạt mà nói: “Ông ấy là ông nội của tôi, là trưởng bối tôi kính trọng nhất. So với chuyện sức khoẻ của ông nội, thì bất kỳ chuyện gì cũng đều là chuyện nhỏ nhặt. Tôi không thể vì chuyện của mình mà không màng đến an nguy sức khoẻ của ông nội được.
Bác trai, bác cứ ép tôi phải đưa hai người đến gặp ông nội hết lần này đến lần khác, chỉ đơn giản là muốn giải quyết chuyện này thôi? Hay là còn có mục đích khác nữa?”
Nói như vậy, coi như là một lời quở trách trực diện đối với Cốc Kiến Bân và Cốc Kiến Lâm.
Cốc Kiến Bân lập tức cảm thấy mất mặt, vẻ mặt tức giận: “Diệu Dương, con đây là đang hoài nghi ba?”
“Há chỉ đơn giản là nghi ngờ bác thôi sao?” Khí thế của Mặc Diệu Dương cũng không hề muốn nhân nhượng một chút nào.
Cốc Nhược Lâm thấy hai người nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ thật sự trở mặt. Cô ta lo lắng nói: “Ba, Diệu Dương…anh ấy không có ý đó đâu!”
“Không có ý đó? Lời nó nói hồi nãy, con không nghe ra được sao.” Cốc Kiến Bân nhướng mày, bộ dạng như một người cha nghiêm khắc: “Nó luôn mồm luôn miệng hỏi ba có phải là có mục đích nào khác không? Ba có thể có mục đích gì chứ? Ba chẳng qua là mong hai vợ chồng các con có thể sống vui vẻ, giống như trước đây. Diệu Dương, ba cho đứa con gái bảo bối đã nuôi lớn của ba cho con, không lẽ ba lại dùng miếng thịt trong tim mình ra để đổi một thứ gì đó với con sao?”
“Bác trai, nếu như bác thật sự cho rằng như vậy, tôi cũng hết cách.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.
Ngô Đồng Uyển lập tức dấy lên mùi vị gươm đao sẵn sàng.
Thấy vậy, Cốc Kiến Lâm vội vàng nở nụ cười giả tạo: “Kiến Bân, anh quá kích động rồi đó. Cậu hai thương ông nội của mình, cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Hà tất gì phải túm chặt điểm này không buông chứ.”
Cốc Kiến Bân lúc này mới ý thức ra cảm xúc của mình nhất thời không kiểm soát được. Khó lắm mới nắm được cái thóp của nhà họ Mặc, mới khiến Mặc Diệu Dương không thể không đồng ý lấy Cốc Nhược Lâm, lúc này không thể lơ là, lấy cảm xúc hành sự được.
Lỡ như Mặc Diệu Dương không chịu nhẫn nhịn nữa, mà từ bỏ tất cả vì người phụ nữ đó, vậy nhà họ Cốc há không phải là mất tất cả rồi sao? Còn trở thành trò cười cho người đời chế giễu nữa?
Khi đang rầu rĩ vì không thể thoát khỏi cái tình cảnh khó xử này, thì Cốc Kiến Lâm đã đến điều đình.
Cốc Kiến Lâm nói: “Anh cả, tâm tình của anh chắc chắn là phải suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của Nhược Lâm rồi. Nhưng mà chuyện của ông cụ nhà họ Mặc cũng không nhỏ a.”
Sắc mặt của Cốc Kiến Bân dịu lại, liên tục gật đầu, còn mang theo bộ dạng có hơi tự trách, nói: “Em nói không sai, là anh quá kích động, hiểu nhầm câu nói đó của Diệu Dương rồi.”
Mặc Diệu Dương há có thể không biết tính nghiêm trọng của việc thất lễ sao? Anh cong khoé môi, nhàn nhạt gật đầu.
Cốc Kiến Lâm cười ha ha nói: “Còn kêu Diệu Dương nữa? Mối quan hệ của các người đã sớm nên đổi xưng hô rồi a.” Nói xong, ông ta còn mang theo một loại ánh mắt đặt biệt nhìn qua nhìn lại hai người Mặc Diệu Dương và Cốc Kiến Bân.
“Oh yo yo… em xem, anh thật là…ha ha, nên gọi là rể hiền a.”
Thấy bầu không khí ở hiện trường đã dịu lại, Cốc Nhược Lâm cũng âm thầm thở phào một hơi, nhìn sang Mặc Diệu Dương với ánh mắt e thẹn.
Đôi chân dài đang vắt chéo của Mặc Diệu Dương chợt hạ xuống một cách tự nhiên, tiếp đó, anh đứng dậy, tư thái tuấn lãng lập tức khiến người ta ngoái đầu nhìn. Chỉ thấy hai tay anh đút vào túi một cách vô cùng tự nhiên và tiêu sái, thanh âm nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì hai vị chú bác lần sau hãy đến đi. Thời gian không còn sớm nữa, Nhược Lâm lát nữa còn phải nghỉ ngơi.”
“…” Mi tâm Cốc Nhược Lâm khẽ cau lại.
Tuy thanh âm của Mặc Diệu Dương không có chút sắc bén nào cả, thanh sắc cũng cực kỳ ôn hoà. Nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác đuổi khách trong từng câu chữ.
Sắc mặt Cốc Kiến Bân và Cốc Kiến Lâm cũng có chút gượng gạo.
Cốc Nhược Lâm lúc này nhẹ nhàng nói: “Diệu Dương, em cũng không phải là rất mệt, hơn nữa, lát nữa cũng đến giờ ăn trưa rồi. Lúc này mà để ba với chú đi, có phải là có chút không hay lắm không?”
Mặc Diệu Dương nghe vậy, giả vờ như là bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại nói: “Nhưng tối hôm qua không phải em mệt rồi sao? Anh lo cho sức khoẻ của em.”
Sắc mặt Cốc Nhược Lâm lập tức biến đổi!