An Đình Đình liều mạng muốn thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông, nhưng cánh tay của người đàn ông giống như một chiếc vòng sắt giam giữ vòng eo yếu ớt của cô.
Anh bắt cô phải ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mặt.
Giọng nói trầm thấp và xấu xa của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Nhớ kỹ, nếu như hôm nay không phải là chúng ta nhận ra được động cơ của bọn họ, người nhận thê thảm, làm nhục ở đây chính là em, hiểu chưa?”
Cả người An Đình Đình run lên, nghe thấy những lời nói của người đàn ông trong lòng cô lại nổi lên một cơn bão tố.
Những cô gái kia khóc lóc, van xin, chửi bới.
Có người nhìn thấy An Đình Đình, đưa tay về phía cô, cầu xin cô, cầu xin cô bỏ qua cho bọn họ….
An Đình Đình không nhớ bản thân mình quay về như thế nào, cô chỉ nhớ, lúc chiếc xe đi vào nhà cũ của nhà học Mặc, hai chân cô sớm đã mềm nhũn, ngay cả đi bộ cũng không đi được.
Mặc Diệu Dương ôm cô đi thẳng đến Thủy Sam Uyển.
Đưa cô lên phòng ngủ, ở bên cạnh cô rất lâu, rất lâu.
Đến tận khi cảm xúc của An Đình Đình từ trong sợ hãi và kinh hoang dần dần hồi phục lại.
Mặc Diệu Dương rót cho cô một cốc nước.
An Đình Đình cắn môi dưới, không nhận.
Người đàn ông cũng không khó chịu, nắm lấy tay cô, để cô tự cầm cốc nước.
“Nếu như hôm nay bỏ qua cho bọn họ, lần sau bọn họ sẽ dùng những phương thức độc ác hơn để đối phó với em. Em có thể thoát được một lần, hai lần. Nhưng không phải lần nào em cũng thoát được. Đặc biệt là những lúc anh không ở bên cạnh em, em càng phải có ý thức nâng cao khả năng tự bảo vệ mình.”
Giọng nói của An Đình Đình run rẩy: “Nhưng bọn họ vẫn còn rất trẻ, thậm chí bọn họ còn chưa yêu đương, rất có khả năng, bọn họ cũng không biết mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy. có lẽ bọn họ chỉ bị Quan Chi Thu mê hoặc, không hề biết trong nước cho cái gì.”
“Bảo bối, nhưng bọn họ là đồng phạm.” Mặc Diệu Dương đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Mặc dù bọn họ không biết, nhưng bọn họ đã làm, đã là đồng bọn không có nhiều những nhưng, nếu, hay là.”.
An Đình Đình sững sờ, nhìn anh.
Tại sao, cô đột nhiên có một loại cảm giác đồng tình với cách nói của anh. Nhưng khung cảnh lúc nãy quá thê thảm, rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới tốt.
Mặc Diệu Dương đưa tay ra, xoa đỉnh đầu cô.
“Xin lỗi, là lỗi của anh, để em nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Anh chỉ muốn nói cho em biết, nếu như em nhân từ với kẻ thù, số phận của bọn họ chính là số phận của em. Đối phó với kẻ thù nợ máu phải trả bằng máu, ăn miếng trả miếng!”
An Đình Đình run rẩy giơ tay lên, uống một cốc nước.
“Vậy anh định xử lý bọn họ như thế nào?”
Mặc Diệu Dương hờ hững nói: “Giống với suy nghĩ của em, bọn họ sai nhưng không đến mức phải chết.”
An Đình Đình ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên: “Yên tâm đi, anh sẽ không giết bọn họ. Nhưng, anh sẽ gửi video bọn họ bị người khác làm nhục đi. Ngày mai, người nhà của bọn họ, người thân, bạn bè, phàm là những người có quan hệ với bọn họ đều sẽ nhìn thấy đoạn video này. Anh có thể giữ lại mạng của bọn họ, nhưng phải khiến cả đời này bọn họ không thể ngóc đầu lên được!”
An Đình Đình nghe thấy vậy, cả người chấn động.
Cô đột nhiên nhớ lại những tin đồn ở thành phố G. Cậu hai nhà họ Mặc là một người có thủ đoạn độc ác, tính tình quái đản, ngang ngược. Bây giờ xem ra chỉ hơn chứ không kém.
Người đàn ông này quả nhiên giống với lời đồn, khát máu, máu lạnh, tàn nhẫn, hung ác!
Nhưng, cô lại yêu anh!
Đêm đó, cửa phòng ngủ chính vẫn mở. Mặc Diệu Dương ngồi bên ngoài, yên lặng trông nom người phụ nữ ở bên trong.
An Đình Đình biết anh ở bên ngoài, nên trong lòng mới không cảm thấy quá sợ hãi. Cũng không biết mình ngủ như thế nào. Chỉ là ở trong giấc mơ hỗn loạn, từng đôi mắt cầu cứu kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô….
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiểu Nha lên tầng dọn dẹp, lúc đến phòng khách, đột nhiên phát hiện ra Mặc Diệu Dương đang ngủ trên sofa.
Chả lẽ anh trông coi ở đây cả đêm?
Trong lòng có chút ghen tỵ, nhưng nhiều hơn lại là sự đau lòng.
Cô đi qua, đau lòng gọi: “Cậu hai.”
Mặc Diệu Dương mở mắt ra, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tiểu Nha vừa đau lòng vừa mang theo sự trách móc nói: “Anh cũng không về phòng để nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong, quay người đi lấy nước, quay đầu đưa cho Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương nhận lấy, khẽ gật đầu với cô ta, để bày tỏ sự cảm ơn.
“Tối qua Đình Đình xảy ra một chút chuyện, tôi không yên tâm để cô ấy một mình, ở bên ngoài cùng cô ấy một lúc.”
Tiểu Nha cũng nghe được một ít tin tức, nhưng chuyện không hề lớn, chẳng qua chỉ là một chút phiền phức nhỏ mà thôi, vậy mà lại khiến cậu hai ngủ trên sofa suốt cả đêm. Cô gái này thật sự không gan không phổi mà.
“Cậu hai, bữa sáng đã làm xong rồi, cậu đi tắm rửa trước rồi xuống dùng bữa.” Tiểu Nha nói.
“Ừ.” Mặc Diệu Dương đặt cốc xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, sau đó suy nghĩ một lúc, lại dặn dò một câu: “Cô đi vào phòng của Đình Đình xem cô ấy một chút, nếu như cô ấy vẫn còn ngủ thì để cô ấy ngủ. Nếu như cô ấy đã tỉnh thì kêu cô ấy xuống tầng ăn sáng.”
“Vâng.” Nhìn bóng lưng của người đàn ông rời đi, trong lòng Tiểu Nha cảm thấy vô cùng mất mát.
Thứ mà anh luôn tâm tâm niệm niệm chính là cô gái tên An Đình Đình kia, ngoảnh mặt làm ngơ với sự quan tâm của cô ta. Có lẽ trong mắt anh, cô ta chỉ là loại người vô giá trị.
An Đình Đình quả thực vẫn còn ngủ, không chỉ là ngủ mà phải nói là ngủ rất sâu.
Nhưng Tiểu Nha không quan tâm , đi đến bên giường của cô, cứng rắn nói: “Mợ cả, dậy ăn sáng.”
“A…” An Đình Đình chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khẽ trả lời một tiếng.
Mở mắt ra, nhìn thấy người đến, giọng nói yếu ớt: “Rót cho tôi một cốc nước.”
Người phụ này, lại bắt đầu giả vờ yếu đuối.
Tiểu Nha lẩm bẩm, đi lấy nước cho cô.
Uống hết một cốc nước, An Đình Đình mới cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn một chút.
“Diệu Dương đang ở dưới tầng sao?” Cô hỏi.
“Ừ.” Tiểu Nha trả lời.
“Tối qua anh ấy về phòng lúc nào?”
“Cậu hai không về phòng, ngồi ở bên ngoài cả đêm.” Khuôn mặt Tiểu Nha đột nhiên trở nên khó coi.
“Cái gì?” An Đình Đình nghe thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên.
Cô phải đi xem anh. An Đình Đình đứng dậy, xuống giường, chịu đựng sự khó chịu trong lồng ngực, đi xuống tầng.
Mẹ Dung là người đầu tiên phát hiện ra sắc mặt của cô không đúng: “Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
Không đợi An Đình Đình định thần lại, Mặc Diệu Dương đã đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, sờ lên trán cô, vô cùng lo lắng: “Nóng như vậy? Có lẽ tối qua bị nhiễm lạnh.”
Chả Trách An Đình Đình cảm thấy có chút đau đầu, chân mềm nhũn.
Sau đó, cả người cô đột nhiên nhẹ bẫng, choáng váng, cả người đã được người đàn ông ôm lên.
“Mẹ Dung, đưa bữa sáng của Đình Đình lên đây.” Mặc Diêu Dương vứt lại một câu, đi thẳng lên tầng.
“Ừ, được rồi.” Mẹ Dung cũng trở nên căng thẳng.
Ở lối lên cầu thang, Tiểu Nha đang đi xuống tầng, gặp phải cảnh này.
Cô ta cũng nhìn ra, trong ánh mắt mà Mặc Diệu Dương liếc nhìn cô ta xen lẫn một chút tức giận.