Nơi ba người đang đứng thực sự là một nơi rất nhỏ so với đại sảnh rộng lớn này.
Nhưng bầu không khí ngượng ngùng lại không chút cố kỵ lan rộng khắp bốn phía.
Ánh mắt Ôn Lam dừng lại trên người Mặc Diệu Dương một lát. Trong mắt tràn ra không nỡ, ái mộ, cùng đủ loại cảm xúc khác.
Cô ta khẽ mở đôi môi đỏ, chớp chớp ánh mắt mờ ám với anh: “Vậy cậu hai, không phiền cậu nữa. Chúng ta ngày khác lại hẹn.” Nói xong, lại khẽ nhếch môi với Long Đình Đình, xoay người nhẹ nhàng như chiếc lông vũ hòa vào dòng người.
Chiếc xe thể thao xé gió lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Lướt đi trên con đường lớn sầm uất như một tia chớp.
“Đình Đình…em chậm chút, nghe anh giải thích được không? Chuyện không phải như em nhìn thấy! Tin anh…” Mặc Diệu Dương ngồi bên ghế lái phụ, chiếc xe chạy nhanh tới mức anh cũng có chút sợ hãi.
Sắc mặt Long Đình Đình cực kỳ không tốt, trong đầu không ngừng hồi tưởng một màn Mặc Diệu Dương ôm người phụ nữ ban nãy, nào còn để ý tới gì khác.
“Xì! Đồ đàn ông đáng chết! Sợ chết vậy sao? Anh không phải muốn anh anh em em, ôm ôm ấp ấp với người phụ nữ đó sao!” Long Đình Đình móc một câu, hung hăng đạp ga!
“Trời…ơi! Anh và người phụ nữ đó…anh căn bản không quen biết cô ta!”
Mặc Diệu Dương cũng sắp điên rồi. Anh lúc nào thì từng chịu oan uổng như vậy. Nếu không phải không yên lòng cô, anh nhất định sẽ xông vào đám người, cho dù là đào ba thước đất cũng phải tìm cô ả Ôn Lam gì đó ra. Nhất định phải bắt cô ta nói rõ, tại sao cô ta lại hãm hại anh như vậy.
Long Đình Đình cười lạnh: “Không quen? Các người đã ôm ấp rồi mà anh còn mặt mũi nói không quen? Trời ơi! Em cũng muốn kêu một tiếng trời ơi! Cô ta cũng biết anh là cậu hai nhà họ Mặc, các người thật sự là không quen nha!”
Long Đình Đình tức giận đến thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, Mặc Diệu Dương nhìn trong lòng kinh sợ run rẩy, cô bây giờ đang mang thai, sao có thể tức giận như vậy chứ.
Anh vội hạ mình: “Được được, em bình tĩnh trước đã, từ từ nghe anh giải thích. Em đứng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận. Em bây giờ đang mang thai. Như vầy đi, em dừng xe bên đường trước, anh lái. Đến nhà rồi em lấy thứ gì đánh anh cùng được.”
Long Đình Đình thật sự bị chọc tức.
Người đàn ông đáng chết này…đàn ông không lén ăn vụng sao? Không phải là thấy cô già rồi sao, không phải là thấy cô mang thai sao, vóc dáng thay đổi sao, không có cảm giác mới mẻ sao, không có hứng thú rồi sao, cảm thấy người phụ nữ khác đều xinh đẹp hơn cô sao…
Trong đầu cô toàn là năng lượng tiêu cực, Long Đình Đình cả đường bão tố lái xe về nhà tổ nhà họ Mặc.
Xuống xe, đóng cửa xe rầm một tiếng bèn đi vào trong.
“Đình Đình…Đình Đình…” Mặc Diệu Dương xuống xe liền đuổi theo.
“Tránh ra, không được đụng vào em.” Long Đình Đình kéo cánh tay. Tay và thân thể anh có mùi nước hoa do người phụ nữ đó để lại, cô ngửi thấy liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Mặc Diệu Dương thật sự rất lo lắng cô tức giận tổn hại cơ thể, cũng không dám đi tới đụng vào cô nữa. Chỉ là cả đường đều thử giải thích, thử khiến cô tin mình. Cho tới khi lên lầu Thủy Sam Uyển, Long Đình Đình đóng cửa phòng ‘rầm’ một tiếng, tiếp đó bèn khóa trái…
Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ đứng ở cửa một lát, cuối cùng vẫn là rời đi.
Lúc này vẫn là để cô bình tĩnh lại một lát đi.
Ngày hôm sau, tập đoàn Mặc thị.
Mặc Diệu Dương vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, quay về phòng làm việc, thư ký liền đi vào.
“Mặc tổng, việc bàn bạc hợp đồng với công ty nước ngoài nói lần trước đã có được ứng viên, nghe nói là tổng quản lý của công ty con. Bây giờ đang ở bên ngoài.”
Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: “Mời vào đi.”
Long Đình Đình ở nhà thực sự vô cùng buồn bực, bèn hẹn Mạc Ninh Thanh ra ngoài ăn cơm.
Tài xế riêng đưa cô tới quảng trường Vạn Đạt, Mạc Ninh Thanh đã tới.
Mạc Ninh Thanh cực kỳ cẩn thận phân tích: “cậu bây giờ thân thể thế này…tuyệt đối không thể ăn đồ cay. Sau đó…”
Ngay cả trưa nay chuẩn bị ăn gì, hai cô gái cũng bàn bạc một trận.
Mạc Ninh Thanh làm vẻ nghiêm túc nói: “Lúc mang thai, mẹ ăn gì thì đứa bé có thể bổ sung cái đó. Cậu biết Nho tím đang hot không?”
“Nho tím?” Long Đình Đình chớp mắt: “Cậu nói là nho nhỏ sao? Là cô bé rất đáng yêu?”
“Ừ ừ…cô bé vì vô cùng đáng yêu ngọt ngào, nên mẹ cô bé đăng một tấm hình lên mạng liền hot. Mẹ cô bé từng nói, lúc cô ấy mang thai cực kỳ thích ăn nho, sau khi Nho nhỏ ra đời thì làn da mịn màng…Có thể thấy, cậu nhất định phải ăn thật nhiều trái cây, như vậy da em bé mới đẹp.”
Long Đình Đình gật đầu: “Ừa, về mình sẽ ăn nhiều trái cây!”
Thực ra từ sau khi Long Đình Đình mang thai thì nghiễm nhiên đã trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Mặc. Ăn gì, dùng gì đều theo tiêu chuẩn tốt nhất. Chi phí một ngày của cô có thể để những gia đình trung lưu khác ăn cả tháng.
“Còn nữa…đồ dùng cũng cực kỳ quan trọng. Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển rồi, nguồn nước, tài nguyên, thức ăn…rất nhiều thứ đều chịu ô nhiễm nhất định…”
Mạc Ninh Thanh hóa thân thành chuyên gia dinh dưỡng, ba la ba la nói một đống với Long Đình Đình.
Long Đình Đình gật đầu như gà mổ thóc, cuối cùng tổng kết là: “Cậu có kinh nghiệm như từng mang thai vậy.”
Câu này vừa nói ra, cả hai cô gái đều sững sốt vài giây, sau đó nhìn nhau cười to.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, nghe cậu nói nhiều như vậy mình đói rồi.” Long Đình Đình mỉm cười kéo tay Mạc Ninh Thanh.
Lúc rẽ, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đập vào khóe mắt cô.
Cô bất giác ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua bóng dáng lung linh thanh tú đó. Vì thay đổi lực chú ý, bước chân cũng theo đó chậm lại.
Mạc Ninh Thanh cảm nhận được, quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, lúc tiêu điểm ánh mắt đặt trên bóng dáng người phụ nữ đó, cô ấy tò mò hỏi: “Đình Đình, người phụ nữ đó…cậu quen?”
Long Đình Đình đầu tiên là gật đầu, nhưng tiếp đó lại lắc đầu.
“Vậy cậu rốt cuộc quen…hay không quen?”
Long Đình Đình cau mày, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Chúng mình đi theo đi.”
Giơ tay chặn một chiếc taxi, hai người lên xe xong, Long Đình Đình nói: “Đi theo chiếc xe phía trước.”
Trên đường theo dõi, Long Đình Đình bèn nói chuyện xảy ra tối đó với cô ấy.
Mạc Ninh Thanh trợn to mắt, nói: “Đình Đình, cậu nói là…người phụ nữ này là tiểu tam bên ngoài của Mặc Diệu Dương?”