An Đình Đình theo phía sau Mặc Diệu Dương, bước vào từ đường.
Phía dưới bài vị được sắp xếp ngay ngắn trong từ đường, đôi cẩu nam nữ Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu lúc này đang cung kính quỳ.
An Đình Đình cho rằng, Mặc Chấn Ngôn là thật tâm yêu thương Quan Chi Thu. Nếu không, bản thân liên tục quỳ lâu như vậy còn để người phụ nữ bên cạnh dựa vào người mình.
Cô cẩn thận nhìn, phát hiện sắc mặt hai người này rất tiều tụy, đặc biệt là Quan Chi Thu, gương mặt từng trắng nõn cũng mang theo bệnh sắc. Xem ra, cô cả nhà họ Quan không tầm thường này trước giờ chưa từng chịu tội như vậy.
Mà chính tại sau lưng họ, ít nhất năm người sửa soạn như vệ sĩ đang trông chừng. An Đình Đình đoán, hẳn là Mặc Diệu Dương phái người thay phiên ngày đêm trông chừng họ.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người quỳ trên đất mở mắt.
Mặc Chấn Ngôn vừa thấy là họ, con ngươi như muốn phun ra lửa, nhìn chằm chằm Mặc Diệu Dương.
“Súc sinh!” Ông ta trầm thấp mắng nhiếc một câu.
“Lão súc sinh!” Mặc Diệu Dương không giận mà lại cười, nhưng cũng không chút lưu tình đáp trả một câu.
“…” Mặc Chấn Ngôn ngậm miệng, nhưng lại quay phắt đầu đi hướng khác, không muốn nhìn họ một cái.
Mặc Diệu Dương phân phó: “Bắt họ tách ra quỳ.”
Vệ sĩ nghe vậy, tiến lên một bước, lôi Quan Chi Thu đang dựa sát vào Mặc Chấn Ngôn sang một bên.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!” Quan Chi Thu giãy giụa cũng vô dụng.
Mặc Chấn Ngôn thật sự nhìn không nổi nữa, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Mặc Diệu Dương: “Bà ấy đã rất khổ sở rất mệt mỏi rồi, con xem như phát thiện tâm từ bi, để bà ấy dựa vào ba đi!”
An Đình Đình thật sự rất chấn động, cũng đã lúc này rồi, người này còn không suy nghĩ cho an nguy của mình, lại còn một lòng nhớ nhung người phụ nữ ác độc đa đoan, lòng dạ rắn rết này!
Có thể nhìn ra, Mặc Chấn Ngôn thật sự là đối xử thật lòng với Quan Chi Thu.
“Buồn nôn!” Mặc Diệu Dương khẽ híp mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng trào phúng.
Mặc Chấn Ngôn lạnh lùng cười nói: “Đừng nói là mày, ngay cả Tố Nhan, ban đầu cũng là cam chịu lựa chọn của tao. Mày chỉ là con của chúng tao, mày dựa vào cái gì chỉ trích hành vi của tao. Đại nghịch bất đạo!”
Mặc Diệu Dương cho người lấy ra một chiếc ghế để An Đình Đình ngồi, mà anh lại đứng một bên. Anh đi quanh bài vị một vòng, cuối cùng, dừng trước bài vị của mẹ.
Mặc dù lúc này An Đình Đình không thể nhìn thấy chính diện anh, nhưng không biết tại sao, chỉ từ bóng lưng cô đơn của anh, cô cũng có thể nhìn ra, tim anh đau đớn.
“Ông và tiểu tam liên thủ, sát hại mẹ tôi, chiếm đoạt của hồi môn của mẹ tôi. Sau khi mẹ tôi ôm hận qua đời, lại muốn tiễn tôi và anh cả lên tây thiên, tiếp tục giúp đỡ bà ta hoàn thành dã tâm nuốt trọn nhà họ Mặc, ông thật sự là táng tận lương tâm!”
An Đình Đình im lặng lắng nghe, thình lình, cô cảm nhận được hai ánh mắt từ phía Quan Chi Thu chiếu tới. Cô thuận theo nhìn sang, quả nhiên, liền nhìn thấy Quan Chi Thu mím chặt môi, mắt mang theo hận ý chết chóc nhìn chằm chằm mình. Nói cũng phải, sự xuất hiện của mình trực tiếp phá nát tâm nguyện nhiều năm của bà ta, bà ta không hận mình mới lạ.
“Tao nói rồi, tao không hại chết bà ta, là bà ta ghen ghét đến nghiện, muốn hãm hại A Thu trước.” Mặc Chấn Ngôn đột nhiên sắc bén hét to.
An Đình Đình thực sự không ngồi nổi nữa, sao lại có một người đàn ông như vậy? Thân là chồng, lại một mực giúp tiểu tam sát hại vợ chính thức không nói, cuối cùng còn cắn ngược lại, đổ hết tất cả sai lầm lên người vợ chính thức.
Đàn ông như vậy, thực sự là chết trăm lần cũng không cảm thấy đáng tiếc!
An Đình Đình vô cùng phẫn nộ, đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Mặc Chấn Ngôn, nhấc chân hung hăng đạp lên ngực ông ta, tức giận mắng: “Lão già chết tiệt, ông câm miệng đi! Tất cả mọi chuyện đều bày ra trước mắt rồi, ông còn khăng khăng không buông. Tôi chỉ không hiểu, Diệu Phong và Diệu Dương sao lại có một người ba như ông, thực sự là bất hạnh của họ!”
Hành động của An Đình Đình khiến hai người đàn ông khác cũng đồng thời sững sốt.
Sắc mặt Mặc Diệu Dương phức tạp nhìn An Đình Đình. Quý Đình Kiêu lại vội tiến lên, kéo cô về, cũng không phải sợ cô tiếp tục đá Mặc Chấn Ngôn, mà là sợ Mặc Chấn Ngôn lỡ nổi điên làm tổn thương cô.
Mặc Chấn Ngôn ngã trên mặt đất, che ngực, thở hổn hển: “Bất hiếu, đồ bất hiếu…đại nghịch bất đạo. Con dâu lại đánh ba chồng, còn ra thể thống gì, quá làm càn rồi…”
Mặc Diệu Dương không thèm nghe tiếng kêu của ông ta, anh đi tới trước mặt An Đình Đình, vươn tay, nâng cằm cô.
An Đình Đình ngẩng đầu, ban đầu cô còn có chút sợ hãi, sợ anh sẽ tức giận. Bởi vì, dù nói thế nào, Mặc Chấn Ngôn cũng là ba anh, mà mình lại dùng chân đá Mặc Chấn Ngôn.
Cô nhìn thấy trong ánh mắt ấm áp của người đàn ông có ý cười nhàn nhạt mới biết, thì ra Mặc Diệu Dương không có ý trách cô.
Mặc Diệu Dương quay đầu, lạnh lùng nói: “Ông sai rồi, cô ấy không phải con dâu của ông.”
Lời này vừa nói ra, kinh ngạc tất cả mọi người!
An Đình Đình có chút sững sốt, nhất thời thực sự mò không ra ý tứ trong câu này của anh.
Thật không khéo, ánh mắt cô đụng phải Quan Chi Thu, cô nhìn thấy vui sướng khi người gặp họa trên mặt bà ta.
“Haha…có nghe thấy không, tiểu tiện nhân, con trai tao cũng bắt đầu không nhận mày rồi…” Mặc Chấn Ngôn cười to.
“Ông nghĩ nhiều quá rồi.” Hai cánh tay Mặc Diệu Dương ôm ngực, dựa lại gần An Đình Đình, nói: “Tôi nói ông đó, ông đã không còn quan hệ gì với nhà họ Mặc rồi.”
“Mày có ý gì?” Sắc mặt Mặc Chấn Ngôn thay đổi.
“Tôi đã liên lạc với người bên bộ tư pháp, loại bỏ thân phận của ông khỏi gia phả nhà họ Mặc. Từ giờ về sau, ông không có vợ, không có con trai, không có người thân, thậm chí ngay cả một người bạn ông cũng không có. Ông sẽ lẻ loi hiu quạnh cả đời, thậm chí ngay cả khi ông chết rồi, cũng không ai nhặt xác cho ông!”
Những lời này của Mặc Diệu Dương nói rất bình tĩnh, ngay cả giọng điệu cũng rất bình thản, như đang cùng người khác thảo luận những chuyện không quan trọng, nhưng từng chữ lại gợi lên sóng gió trong lòng người ta.
“Anh Ngôn…” Quan Chi Thu cuối cùng nói chuyện.
Mặt bà ta sợ hãi rõ rệt.
Sắc mặt Mặc Chấn Ngôn lúc trắng bệch lúc tím tái, có thể nhìn ra, trong lòng ông ta lúc này xoắn xuýt và đau đớn biết bao.
“Còn nữa, tôi đã giúp đôi cẩu nam nữ các người làm thủ tục ly hôn rồi. Từ giây phút cục dân chính đóng dấu, hai người đã không còn là quan hệ vợ chồng nữa.”
Mặc Diệu Dương cong đôi môi mỏng gợi cảm, nhấc tay, vứt hai giấy chứng nhận ly hôn lên mặt đất.
“Anh Ngôn, đừng…em không muốn rời khỏi anh, anh Ngôn, cả đời em đều là người của anh, chết cũng là quỷ của anh…” Quan Chi Thu khóc lóc bò đến chỗ Mặc Chấn Ngôn.
“Em…Quan Chi Thu, sống là người của nhà họ Mặc, chết là ma của nhà họ Mặc…”
Bà ta sắp bò tới cạnh Mặc Chấn Ngôn, liền lại bị kéo về chỗ cũ.
“Nghịch tử, mày thực sự chính là súc sinh…súc sinh cũng không bằng…” Mặc Chấn Ngôn che ngực, tức giận mắng chửi.
Mặc Diệu Dương mỉm cười, nói: “So với ông, thật sự là đỡ hơn.”