Mặc Diệu Dương lạnh giọng nói: “Cậu muốn biết tung tích của Tô Tiểu Niệm? Được thôi! Ngày mai tôi sẽ bảo Trần Hằng chụp lại ảnh lúc cô ta đang ‘làm việc’ cho cậu xem, cô ta vui thích ở dưới thân của muôn vàn loại đàn ông như thế nào!”
“Anh—–” Mặc Diệu Lương tức đến hét lên.
“Đấu với tôi? Mặc Diệu Lương, cậu quá non rồi.” Mặc Diệu Dương lãnh khốc vô tình mà nói, sau đó quay người chui vào xe, giẫm chân ga, ngạo nghễ rời đi!
Mặc Diệu Lương bò dậy từ mặt đất, hung hăng đá vào không khí với chiếc xe đang nhanh chóng rời đi kia.
Nhà họ Mặc, Thuỷ Sam Uyển.
Bánh Bao Sữa đã ngủ rồi, bảo mẫu nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng, quay người thì nhìn thấy Mặc Diệu Dương. Vội vàng cung kính nói: “Cậu hai, cậu về rồi.”
“Ừm.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt đáp một câu, sắc mặt vẫn rất băng lãnh.
Bảo mẫu nhìn thấy anh sải bước lớn đi vào trong phòng của cậu chủ nhỏ, cũng không dám nói thêm gì.
Tính cách của cậu hai, trong cảm nhận của chị ta, luôn luôn cổ quái như vậy, rất ít khi nói nhiều với người khác, thậm chí ngay cả tiếp xúc ở khoảng cách gần cũng sẽ khiến anh không vui. Vì vậy, gần như có rất ít người dám tiếp cận anh.
Mà hôm nay, dường như càng thêm có chút gì đó không bình thường. Sắc mặt của cậu hai rất âm trầm, chỗ vạt áo hình như cũng có chút không chỉnh tề. Không lẽ, đã xảy ra va chạm cơ thể với người ta rồi sao?
Bánh Bao Sữa ngủ rất ngon, dưới ánh đèn dịu nhẹ, làn da non nớt phát ra ánh sáng khoẻ khoắn. Khuôn mặt hồng hào, đôi mi thật dài. Cái môi của cậu bé nhỏ hồng hồng đáng yêu, khiến người ta nhìn mà không nhịn được muốn thơm một cái.
Mặc Diệu Dương không dám tiến đến quá gần, sợ sức đề kháng của bé con yếu. Anh lặng lẽ, từ trong túi móc ra một cái khẩu trang, đeo lên. Sau đó, lúc này mới dám sải bước đi về phía Bánh Bao Sữa.
Ngồi xổm ở bên cạnh cậu nhóc, không dám đưa tay chạm vào da của cậu bé. Chứ đừng nói là thơm bé con một cái.
Vốn dĩ là cốt nhục thân sinh của mình, nhưng bây giờ ngay cả gặp mặt một cái cũng phải che chắn kín mít như vậy, tiếp xúc gần cũng không được cho phép. Điều này đối với một người làm cha làm mẹ mà nói, là chuyện rất tàn nhẫn.
Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, đi lên trên lầu. Đẩy cửa căn phòng mà Long Đình Đình đã từng ở ra, tất cả những bài trí bên trong đều như trước đây y đúc, thậm chí ngay cả vị trí của một đồ trang trí nhỏ cũng đều như vậy.
Đây là do Mặc Diệu Dương đã đặc biệt dặn dò người làm quét dọn, cần phải duy trì dáng vẻ ban đầu của tất cả mọi thứ ở đây, không cho phép bất kỳ thay đổi nhỏ nào.
Ở chỗ này, bọn họ đã từng cãi nhau, ân ái, nhéo nhau, cũng ôm nhau!
Từng chút từng chút, toàn bộ xông lên trái tim. Vốn dĩ là hồi ức khiến người ta cảm thấy mật ngọt, nhưng trong lòng lại có một sự ưu thương và phiền muộn không nói thành lời.
Anh ngồi ở bên giường cả một lúc lâu.
Ngoảnh đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Long Đình Đình đang mặc bộ đồ ngủ mà bình thường cô thích nhất, ngồi ở đầu giường, đang mỉm cười nhìn anh với đôi mắt nhu tình.
“Bảo bối…” Anh động tình mà vươn tay ra, muốn nắm lấy cô.
Nhưng, lúc đầu ngón tay anh sắp chạm đến quần áo của cô thì người trước mặt đã lập tức hoá thành hư ảnh, mất tăm mất tích…
Mãi đến khi điện thoại reo lên, Mặc Diệu Dương mới hồi thần lại từ trong cơn ảo giác.
Mở điện thoại ra xem, là một tấm ảnh mà Tô Tiểu Niệm gửi đến từ Châu Phi xa xôi. Cô gái trong tấm ảnh, trên khuôn mặt đó có một vết sẹo rất dài, cũng may làn da trắng ngần, nụ cười xán lạn, dưới ánh mặt trời trông vô cùng tràn trề sức sống.
Hoá ra, sau khi Tô Tiểu Niệm biết tất cả chân tướng sự việc thì thương tâm buồn bã, tâm trạng kích động. Vào một đêm khuya thanh vắng, đã dùng kéo rạch vào mặt mình.
Cho dù là huỷ dung rồi, cô ta cũng không muốn làm thế thân của người khác nữa. Như một con búp bê, dùng tư thái hèn mọn nhất để đổi lấy tình yêu mà mình muốn.
Trải qua kiếp này, cô ta như có một cảm giác đột ngột được khai sáng. Cô ta đã tìm Mặc Diệu Dương, hy vọng anh có thể giúp mình rời khỏi thành phố G, hơn nữa càng xa càng tốt, hơn nữa không muốn để bất kỳ ai biết cô ta đi đâu.
Mặc Diệu Dương do dự ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định giúp đỡ cô ta. Có một số chuyện, là cô ta đã làm sai rồi, nhưng nếu cô ta đã chịu trừng phạt rồi thì anh không muốn dùng quá nhiều căm hận và thủ đoạn lên người của một người phụ nữ mềm yếu như vậy. Chỉ để tất cả những thứ này, cho Mặc Diệu Lương gánh là được rồi.
Tô Tiểu Niệm muốn đi Châu Phi, giúp đỡ những người dân khó khăn ở Châu Phi. Dù sao, cô ta đã từng học y, sau khi tốt nghiệp thì quen biết với Mặc Diệu Lương, cho nên mới không tiếp tục đi theo chuyên ngành của mình. Mà lúc này, cô ta muốn dùng tất cả những gì mình học vào cuộc sống. Cô ta cũng đưa ba mẹ mình theo, em trai cô ta vẫn ở trong nước.
Cô ta có đủ tiền nuôi em trai người thực vật ở bệnh viện. Mặc Diệu Dương cũng đồng ý với cô ta, thỉnh thoảng sẽ đi giúp đỡ một chút, sẽ không để người của bệnh viện cảm thấy bệnh nhân là một người bị bỏ rơi, mà không đối đãi đàng hoàng.
Nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh, dung mạo như được tái sinh, Mặc Diệu Dương chỉ đơn giản cong môi lên một cái, vốn không có quá nhiều niềm vui. Dù sao, anh ta đối với cô ta, là không có bất kỳ tình cảm gì cả.
‘Cậu hai, hứa với tôi, đừng nói hành tung của tôi cho bất kỳ ai, đặc biệt là anh ta. Cầu xin cậu, cảm ơn!’ Câu nói này là sau khi gửi ảnh tới, Tô Tiểu Niệm đã gửi đến.
Mặc Diệu Dương đọc, rồi trả lời một chữ ‘Được’!
Đơn giản dễ hiểu, lại chắc như đinh đóng cột, là phong cách trước giờ của anh…
Sân bay, Mạc Ninh Thanh đến đưa tiễn.
“Đình Đình, cậu thật sự không đi gặp bé con nữa sao?” Mạc Ninh Thanh lưu luyến không nỡ mà nói.
Long Đình Đình đã suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không đi gặp cậu nhóc nữa. Không phải cô nhẫn tâm, cũng không phải cô không muốn, một là sợ gặp Mặc Diệu Dương, hai là, cô làm sao có thể chịu nổi tiếng khóc xé tâm xé phổi của bé con của mình chứ?
Lắc lắc đầu: “Thời gian gấp gáp, lần sau đi.”
Mạc Ninh Thanh biết trong lòng cô đang ẩn nhận những gì, thử hỏi, một người mẹ làm sao có thể nỡ nỏ con của mình được? Càng huống hồ, Lỗi Lỗi còn nhỏ như vậy, yếu đuối đáng thương như thế.
Cô ta nhịn không được mà đỏ mắt: “Lần sau? Cũng không biết…lần sau là khi nào nữa.”
Lúc này, Long Đình Đình quay đầu lại an ủi cô ta một trận.
“Đừng khóc nữa, con nhỏ ngốc này, tớ cũng đâu phải là một đi không trở lại đâu, nếu như cậu nhớ tớ thì đến Hải Thành, chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà.”
Mạc Ninh Thanh lau nước mắt, dùng sức gật đầu.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.” Long Đình Đình nhìn mẹ Dung một cái, lại nhìn Mạc Ninh Thanh.
Mẹ Dung cũng nói: “Cô Mạc, về đi cô, đừng khóc nữa, có cơ hội thì cứ đến Hải Thành, mẹ Dung làm đồ ngon cho cô ăn.”
“Ừm ừm, Đình Đình, mẹ Dung, tạm biệt, đi đường bình an.”
Long Đình Đình tạm biệt Mạc Ninh Thanh, đưa theo mẹ Dung đến chỗ đăng ký, sau đó đi về phía kiểm tra an ninh.
Quay đầu lại, Mạc Ninh Thanh vẫn còn đứng ở đó, đôi mắt lưu luyến không nỡ vẫn còn đang nhìn cô.
Tối hôm qua đã chuẩn bị tâm lý cả một đêm rồi, nhưng lúc này toàn bộ đều đã bị huỷ. Nước mắt vẫn không kìm được mà trào ra. Cô quyết tâm, quay đầu lại, không nhìn cô ta nữa.