Chương 3: BÀ TRẺ NHÀ HỌ MẶC MUA VỀ
Mặc Diệu Dương hơi nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn xẹt qua một tia chán ghét.
Người phụ nữ trước mắt này liệu có giống như trước kia không… nhưng ngày hôm đó, lúc anh đem ảnh cô đến trước mặt anh mình, anh ấy chỉ vào tấm ảnh rồi cười nói, người phụ nữ này thật đẹp.
Mãi đến lúc phát hiện ra vẻ bất mãn trên mặt người đàn ông, An Đình Đình mới ý thức được mình thất lễ. Trong chốc lát mặt đỏ lên. Vội vàng thẳng lưng, điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Mặc Diệu Dương thầm nghĩ, anh trai thích là được. Về người phụ nữ này, chỉ cần anh ở đó thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
“Ừ” Người đàn ông bình thản lên tiếng, sau đó nói tiếp: “Cô muốn làm việc, cũng được. Có điều hi vọng cô có thể hiểu rõ thân phận của mình.
Nếu nghĩ muốn dựa vào nhà họ Mặc, lấy tên nhà họ Mặc để phát triển thế lực của cô, mượn chuyện này để vứt bỏ anh cả… An Đình Đình, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, tôi có cả trăm cách khiến cô chết không có chỗ chôn!” Lời nói của anh, lãnh khốc, vô tình kèm theo ý cảnh cáo, tựa như một chiếc roi da đánh về phía An Đình Đình.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Đình Đình nhất thời trắng bệch. Vẻ hưng phấn vừa nãy vì được anh đồng ý đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự khuất nhục.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ theo hiệp ước!”
Tầm mắt cô hạ xuống, lông mi dài và dày che đi vẻ phức tạp, ký tên mình lên tờ thỏa thuận.
Trân Hằng thu lại văn kiện, đem một phần trong đó giao lại cho An Đình Đình để cho cô giữ. Sau đó lại bảo An Đình Đình lấy ra hai bức ảnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Người bình thường đi đăng ký kết hôn đều là nam nữ đi chụp ảnh, sau đó tự mình đi đăng ký, nhưng người nhà họ Mặc lại không như vậy, đưa tất cả giấy tờ lên thì tự sẽ có người toàn quyền xử lí.
An Đình Đình được thơm lây, hưởng thụ cảm giác một lần được người khác phục vụ. Chỉ là lúc cầm trên tay quyển sổ màu đỏ, người đàn ông trong khuôn ảnh với cô lại là…Mặc Diệu Dương!
Chuyện gì vậy? Cô mở to mắt, nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng như trước.
Trân Hằng giải thích: “Là như thế này, thân phận của cậu cả không giống với người bình thường… cho nên chuyện làm thủ tục là do cậu hai xử lí, bà trẻ, xin cô hiểu cho.”
Thì ra là như vậy, An Đình Đình cũng không hỏi thêm gì nữa. Chỉ là cô cảm thấy thực châm chọc. Vài phút trước Trân Hằng còn gọi cô là cô An, trong nháy mắt đã thay đổi thành bà trẻ.
Bà trẻ ư? Ha! Bà trẻ nhà họ Mặc mua về…
Ba người đi ra khỏi cục dân chính, Trân Hằng mời An Đình Đình lên xe, ngồi ghế sau cùng với Mặc Diệu Dương. Xe đi thẳng về hướng nhà họ Mặc.
Đến khu biệt thự Thủy Mặc, dừng trước một căn biệt thự xây dựng theo kiến trúc châu Âu. Cổng điện tử cảm ứng mở ra, xe từ từ tiến vào đại viện.
Ra khỏi gara là một bãi cỏ xanh biếc rộng lớn.
An Đình Đình đưa mắt nhìn lại, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, một bóng dáng đang chạy nhảy kèm theo tiếng cười và giọng nói thúc giục của anh ta, trong đó còn xen lẫn cả tiếng gọi của đám người hầu.
“Cậu cả.. trời nóng lắm, cẩn thận bị cảm nắng… trở về mau…”
Chợt đáy lòng An Đình Đình lạnh lẽo, thì ra đây là người “chồng” của cô.