Sắp đến giờ tan ca, chế độ của công ty của thoải mái. Mấy người phụ nữ vây quanh bàn, tám chuyện buôn dưa lê.
“Cô nói gì?” Trong đó có một người kinh ngạc mà nói: “Tổng giám đốc của chúng ta là mợ hai nhà họ Mặc sao…Nhưng, cậu chủ Cố sao lại theo đuổi một người phụ nữ đã kết hôn rồi chứ?”
“Đã ly rồi.”
“Ly rồi á?”
“Suỵt.” Người biết chuyện thần bí mà che miệng lại, nói: “Nghe nói là bí mật ly hôn đó.”
“Chả trách cậu chủ Cố lại to gan lớn mật mà theo đuổi, hoá ra là vậy.”
…
Đang tám chuyện thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khụ thanh lãnh truyền đến từ trong góc. Mấy người phụ nữ lập tức câm như hến, lũ lượt về cương vị của mình.
Long Đình Đình đứng thẳng sống lưng, nhanh bước đi qua đó.
Đi ra khỏi cửa công ty, lập tức cảm thấy thời tiết âm u lạnh lẽo. Gió lạnh lập tức thổi đến, người mới từ trong điều hoà đi ra thật sự là không thích ứng được cho lắm.
Cô kéo chặt cổ áo, đi về phía xe của mình.
Kỳ lạ là, hôm nay ở chỗ cũ kia, xe của Cố Thanh Thành không có ngừng ở đó như mọi ngày. Hửm, hôm nay anh ta không có tới?
Nghĩ lại, không tới không phải càng tốt hơn sao!
Long Đình Đình đang mừng rỡ, Cố Thanh Thành cuối cùng cũng từ bỏ rồi. Đang nghĩ, thì một chiếc xe từ phía xa lái tới, sau khi ngừng lại, người bước xuống từ đó đi thẳng về phía cô.
“Cô chủ Long, xin đợi một chút.”
Giọng nói này, rất quen. Long Đình Đình ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn một cái, phát hiện người tới…sau khi nhớ lại kỹ càng, đây không phải là người đã tới khi đang ăn lẩu cùng Cố Thanh Thành hôm đó sao.
Ba của Cố Thanh Thành, Cố Minh Vinh.
Long Đình Đình vội vàng thay đổi khẩu khí lịch sự: “Bác Cố? Bác…sao lại đến đây?”
Cố Minh Vinh e dè thân phận của cô, càng e dè Mặc Diệu Dương. Khẩu khí trở nên rất hoà nhã dễ gần: “Cô chủ Long, có thể nể mặt cùng ăn bữa cơm tối không?”
“Cái này…” Long Đình Đình nghi hoặc.
Cố Minh Vinh vậy mà lại đích thân đến công ty của cô mời cô ăn cơm? Nghĩ nghĩ, cô hỏi: “Bác Cố, có phải là bác có chuyện gì muốn nói với cháu không?”
Cố Minh Vinh đầu tiên là sững sờ, trong lòng nói, người phụ nữ này thật rất sáng dạ, cũng rất thẳng thắn. Ông ta còn có gì để xoắn xuýt nữa chứ? Lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Vốn dĩ Long Đình Đình còn định từ chối, nhưng dù sao đối phương cũng là trưởng bối, lại đến tìm mình trong trời lạnh rét thế này, nếu không đi thì cũng quá là không nể mặt rồi.
Thế là, gật đầu, nói: “Được!”
Long Đình Đình lái xe của mình, theo sau xe của Cố Minh Vinh. Địa điểm chính là ở khách sạn quốc tế nào đó của Hải Thành, Cố Minh Vinh đã đặt một phòng bao lớn sang trọng.
Bên trong phòng bao được trang trí xa hoa, nhưng chỉ có hai người dùng bữa, khó tránh có chút vắng lặng.
“Cô chủ Long, mấy món này đều là đặc sản của Hải Thành chúng tôi. Ha ha, cô cũng biết đó, Hải Thành là sát biển, có câu nói sát biển ăn biển, sát núi ăn núi! Nhưng mà, muốn ăn đúng mùi biển chính thống, vẫn phải ở nhà hàng này. Cô mau nếm thử đi.”
Cố Minh Vinh khách sáo mà chiêu đãi.
Long Đình Đình gật đầu: “Cảm ơn bác Cố chiêu đãi.”
Sau khi ăn no được một nửa, Long Đình Đình đặt đũa xuống, tôn kính mà nói: “Bác Cố, bác không phải là nói có chuyện muốn nói với cháu sao?”
“Haizz…ha ha, đúng nhể.” Cố Minh Vinh mỉm cười có chút ngại ngùng.
Long Đình Đình cong môi, đặt đũa xuống, nói: “Là vì chuyện của Thanh Thành sao?”
Cố Minh Vinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Long Đình Đình nói: “Ý của bác Cố là gì?”
Thấy cô gái này đích thực là loại rất thẳng thắn, nói chuyện hoàn toàn không giống như mấy người Mặc Diệu Dương, trong vô hình có mang theo áp lực, khiến ông ta chả dám nói lời nào.
Ông ta nghĩ nghĩ, nói: “Cô chủ Long, thực lực của nhà họ Mặc thành phố G, cô cũng biết đó. Tuy ở Hải Thành, nhà họ Cố cũng là số một số hai, nhưng nhà họ Cố chúng tôi không đấu lại nhà họ Mặc. Cô chủ Long, xin cô giơ cao đánh khẽ, có thể tha cho nhà họ Cố chúng tôi một phen, Minh Vinh tôi cảm kích vô cùng!”
Long Đình Đình kinh ngạc. Tuổi tác của đối phương đủ để làm ba của cô rồi. Nhưng lúc nói đến chuyện này mà lại có chút cảm giác hèn mọn.
Cô nghĩ kỹ một hồi, lập tức liên tưởng đến một số chuyện.
Nhất định là Mặc Diệu Dương đã đưa ra áp lực gì cho nhà họ Cố rồi, ép gia chủ nhà họ Cố không thể không bày ta tư thái hèn mọn đối với một vãn bối như cô.
Cô bất lực mà thở dài một hơi, nói: “Bác Cố, thực ra…cháu và Thanh Thành, chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Bạn bè?” Bạn bè phương diện nào.
Long Đình Đình tự giễu mà cong khoé môi: “Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường, hoàn toàn không dính đến mối quan hệ tình yêu. Bác Cố, bác yên tâm, cháu sẽ không làm bậy đâu. Tuy cháu và Diệu Dương ly hôn rồi, nhưng…”
Cô hình như đã nói hơi nhiều rồi, thực ra chỉ cần làm rõ mối quan hệ của cô và Cố Thanh Thành là được rồi.
“Thật sự chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?” Cố Minh Vinh truy hỏi, ông ta rõ ràng có chút không tin. Dù sao thì trong khoảng thời gian này con trai ông ta đã làm gì, ông ta đều biết hết.
Mỗi ngày anh ta đều tặng hoa tươi, mỗi ngày đúng giờ đứng đợi cô tan ca, điều này không lẽ không phải là đang theo đuổi, đang bày tỏ tình yêu sao?
Long Đình Đình nghiêm túc nói: “Bác Cố, cháu là vãn bối của bác, chuyện như vậy sao lại giấu bác được. Cố Thanh Thành đối với cháu có thái độ gì thì cháu không rõ, nhưng, cháu có thể nói một sự thật cho bác biết, cháu đối với Cố Thanh Thành, chỉ xuất phát từ tình cảm bạn bè, hoàn toàn không chút liên quan với tình yêu!”
Đã nói đến mức này rồi, Cố Minh Vinh đã tin rồi! Nhìn ánh mắt chân thành khi cô nói chuyện, hoàn toàn không giống như đang gạt một người già. Dù sao, ông ta chịu hạ thân phận, chủ động mời cô ăn cơm, hoà giải chuyện này, đã là rất không dễ rồi.
Thế nhưng, vào lúc Cố Minh Vinh thở phào một hơi thì cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đẩy ra. Mang theo một mùi khí thế hừng hực, Cố Thanh Thành xông vào bên trong.
Cùng anh ta đi vào, là nhân viên phục vụ canh ở bên ngoài, hoảng loạn nói: “Cậu Cố, cậu không thể vào.”
Cố Thanh Thành vừa vào cửa liền nhìn thấy bên trong phòng bao rộng lớn chỉ có Long Đình Đình và Cố Minh Vinh. Suy nghĩ đầu tiên của anh ta là, ba nhất định đang ép cô rời đi, hoặc là tránh xa mình một chút. Nếu không, sao lại sắp xếp âm thầm như vậy?
Anh ta vừa vào cửa liền đi tới bên cạnh Long Đình Đình, đứng ở đó. Anh ta phải dùng hành động để nói với ông ta, anh ta đến để bảo vệ cô. Chỉ cần có anh ta thì không ai có thể bắt nạt được cô!
“Ba, ba đang làm gì vậy?” Cố Thanh Thành lạnh lùng mà hỏi.
Cố Minh Vinh bị hỏi trực tiếp như vậy, vậy mà lại quên mất trả lời.
Cố Thanh Thành không quan tâm ông ta nữa, kéo lấy Long Đình Đình đang đơ như cây cơ ở trên ghế dậy, nói: “Đình Đình, chúng ta đi.”
“Hở…này…” Long Đình Đình bị anh ta kéo phắt dậy dưới tình trạng không chút phòng bị nào!
“Cố Thanh Thành, mày đúng là hỗn xược!”