Ông già ngồi trên chiếc ghế đàn hương đỏ đó không phải người khác, mà chính là tứ phòng của gia tộc Mặc Thị, ông Tư nhà họ Mặc – Mặc Cảnh Sơn.
An Đình Đình to gan gọi một tiếng, trên mặt âm lãnh của Mặc Cảnh Sơn vụt qua tia kinh ngạc.
Từ lúc cô gái này xuất hiện thì cảm thấy sự bất đồng của cô. Bởi vì, trên mặt cô không có sự lo lắng và sợ hãi của người thường. Ngược lại, cô cực kỳ chấn tĩnh, tự nhiên.
Ha… Xem ra thật sự là cô gái kỳ lạ.
“Cô vậy mà biết tôi là ai?” Mắt của ông Tư Mặc nheo lại, chậm rãi nói.
An Đình Đình mỉm cười, nói: “Uy danh của ông Tư Mặc, người sống ở thành phố G không ai không biết, ai mà không hay chứ? Tôi vừa bước vào, vừa nhìn thấy khí thế tản ra trên người ông thì liền biết, người này không phải ông Tư Mặc là điều không thể!”
Thật ra, An Đình Đình cũng không nghĩ thông, ông Tư Mặc làm như vậy mục đích thật sự là gì. Nhưng, cô không thể trực tiếp chất vấn. Thứ nhất cô là mợ hai nhà họ Mặc, ông Tư Mặc là trưởng bối của cô, vãn bối không thể không lễ phép với trưởng bối được. Thứ hai, ngộ nhỡ cô không cẩn thận đắc tội với ông ta, không biết hôm nay sẽ có kết cục như thế nào nữa.
Quả nhiên, Mặc Cảnh Sơn vừa nghe lời xu nịnh này, trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Cô nhóc, mồm miệng nhanh nhảu biết cách nói chuyện.”
An Đình Đình cười hắc hắc: “ông Tư Mặc, quá khen, quá khen.”
Mặc Cảnh Sơn giơ tay, cầm chiếu ly sứ thanh hoa, chậm rãi nhấp một ngụm trà, giọng nói trầm trầm: “Cô biết, hôm nay mời cô đến đây làm gì không?”
Mời? Phương thức như vậy, cũng có thể tính là mời sao?
Trong lòng An Đình Đình nghĩ như vậy, nhưng lại không biểu hiện trên mặt. Mặt mày lộ ra sự nghi hoặc, nói: “Không biết.”
“Hừ.” Mặc Cảnh Sơn hừ lạnh một tiếng, bèn dằn mạnh chiếc ly trong tay sang một bên, nói: “Lá gan của cô cũng rất lớn, người phụ nữ của tôi cô cũng dám chọc?”
Người phụ nữ của ông ta? Lẽ nào ông Tư Mặc này lại đang lấy lại công bằng cho Sở Huệ Nhu?
An Đình Đình tiếp tục giả vờ hồ đồ: “ông Tư Mặc, lời ông nói thật sự oan uổng cho tôi rồi. Con người này của tôi, gan luôn nhỏ, từ trước đến nay không dám gây chuyện thị phi…”
“Đó là trước đây, bây giờ không giống nữa!” Mặc Cảnh Sơn không chút lưu tình cắt ngang lời của cô, nói: “Trước đây cô chỉ là tiện dân, đương nhiên sẽ không dám gây chuyện thị phi. Hiện nay, cô một bước trở thành mợ hai của nhà họ Mặc, ôm chân của Mặc Diệu Dương, nay đã hơn trước rồi. Còn có ai, cô để vào mắt nữa, hử?”
Lời này, nói cực kỳ nhẹ, nhưng cũng cực kỳ chói tai. Người này dù sao cũng là trưởng bối, lại nói những lời này với vãn bối. Điều này đủ chứng minh, vị ông Tư Mặc này, cũng không phải chủ tử giảng đạo dễ đối phó.
“ông Tư Mặc, ông thật sự đổ oan cho tôi rồi. Với cả, tôi còn không biết, người phụ nữ này là ai?” An Đình Đình hỏi.
“Khốn kiếp! Loại lời này, cũng là lời một vãn bối như cô có thể hỏi ra sao? Xem ra hôm nay, tôi phải chấp hành gia pháp của nhà họ Mặc rồi, nếu không, mấy tiểu bối các cô sẽ không đặt uy nghiêm của trưởng bối vào trong mắt.”
Mặc Cảnh Sơn vừa dứt lời, bèn có người từ đằng sau đưa một cây roi da.
An Đình Đình thấy thế, lông mày bỗng nhíu lại.
Mùi vị của roi da này, cô không còn xa lạ.
“ông Tư Mặc, ông lẽ nào muốn bức cung sao!” An Đình Đình nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
“Tôi đương nhiên sẽ không đánh cô, dù sao cô cũng là mợ hai của nhà họ mặc, tương lai rất có thể trở thành chủ mẫu của nhà họ Mặc. Nhưng, người bạn này của cô thì không giống. Là bạn của cô, lại không biết tốt xấu dẫn cô tới đây, cái thứ tà môn này, cô nói xem, cô ta nên đánh hay không!”
Người Mặc Cảnh Sơn muốn đánh lại là Mạc Ninh Thanh!
Trái tim của An Đình Đình run lên! Cô đâu thể cho phép người khác đối đãi với Mạc Ninh Thanh như vậy chứ.
Cô bước lên một bước, bảo vệ Mạc Ninh ở phía sau, giọng nói cũng mang chút tức giận: “ông Tư Mặc, cho dù ông muốn phạt, cũng phải nhìn rõ sự thật chứ. Mạc Ninh Thanh không phải người của nhà họ Mặc, ông có quyền gì trách phạt cô ấy?”
Mặc Cảnh Sơn giống như có trái tim sắt, muốn làm khó Mạc Ninh Thanh. Lông mày nhướn lên, dứt khoát nói: “Tôi nói tôi có quyền này, thì tôi có quyền này. Mợ hai, vẫn mong cô có thể tránh ra một chút, chiếc roi này không có mắt, làm cho bị thương thì đừng bắt ông Tư chịu trách nhiệm.”
“ông Tư Mặc, ông…”
An Đình Đình còn chưa nói hết câu, Mặc Cảnh Sơn đã cầm chiếc roi da, đi về phía cô.
Khoảnh khắc khi chiếc roi da giơ lên, An Đình Đình đột nhiên quay người, ôm Mạc Ninh Thanh ở trong lòng, cắn răng chịu một rơi này!
“Bốp—” Chiếc roi da quất vào lưng, phát ra âm thanh giòn giã.
Cả người An Đình Đình giống như bị kích thích. Mùi vị này, đau đến sống đi chết lại!
“Đình Đình… Đình Đình!” Mạc Ninh Thanh sững sờ.
Cơ thể của An Đình Đình gầy yếu như nào, cô ấy không phải không biết. Cô sao có thể vì mình… Mạc Ninh Thanh liều mạng muốn giãy ra khỏi trong lòng cô, nhưng, cũng không biết sức của cô nàng chết tiệt này ở đâu ra mà lớn như vậy, cô ấy nghiến răng giãy ra thế nào, cũng không thoát ra được.
Mặc Cảnh Sơn mắt thấy sự việc quả nhiên như những gì bản thân dự tính, An Đình Đình quả nhiên bảo vệ cô bạn của cô, điều này không phải ông ta muốn nhìn thấy sao. Tốt! Rất tốt! Hiệu quả vô cùng tốt!
Vì thế, chiếc roi da lại quất xuống.
“Ưm!” Phần lưng của An Đình Đình lại chịu một roi thật mạnh nữa. Lực đạo của ông Tư Mặc này tương đối lớn, có thể nói là quất hết sức.
Mạc Ninh Thanh có thể cảm nhận được, An Đình Đình ôm chặt lấy cơ thể của cô, cơ thể đang không ngừng run rẩy.
“Đình Đình!” Cô ấy đau đớn khóc nức thành tiếng.
Vừa rồi, cô ấy vẫn đang hận.
Hôm qua, cuộc đối thoại của An Đình Đình với Tiêu Quân ở cửa, cô ấy đều nghe thấy rồi. Cho nên, sáng hôm sau, cô ấy không thèm nói mà rời khỏi.
Cô ấy không biết nên đối mặt với cô bạn thân của mình như thế nào.
Người đàn ông mình thích, lại thích bạn thân của mình, chuyện này, nói ra, muốn bao nhiêu mất mặt thì có bấy nhiêu. Cho nên, khi nhìn thấy An Đình Đình, thái độ của cô ấy rất không thân thiện. Thậm chí, cô ấy vẫn đang nghĩ, ai cần cô giả vờ đến chứ.
Nhưng, lúc này! Cô ấy nhìn thấy An Đình Đình, khi bất chấp tất cả để bảo vệ mình, cô ấy mới biết bản thân có bao nhiêu ấu trĩ và ngu xuẩn!
Bạn thân của cô ấy, đối đãi với cô ấy như thế, cô ấy lại vì một người đàn ông, muốn chở mặt với cô.
“Đình Đình, cầu xin cậu, bỏ tớ ra… Người ông ta muốn đánh là tớ, cơ thể tớ tốt hơn cậu, tớ chịu đựng được… Đình Đình!” Mạc Ninh Thanh gào khóc.
An Đình Đình nghiến chặt răng, từ trong khẽ răng nhả ra vài chữ: “Ninh Thanh, đừng sợ!”
Mặc Cảnh Sơn nhếch môi, cười nhạo: “Hay cho cặp chị em thâm tình!” Dứt lời, cánh tay giơ lên, lại một roi, tàn nhẫn quất xuống.
“Á!” Ban đầu An Đình Đình có thể nhẫn nhịn, nhưng lần này, vết thương cũ lại bị đánh rách ra, đau đớn ép cô không thể không mở miệng phát ra tiếng rên đau đớn.
Trên mặt Mặc Cảnh Sơn lộ ra nụ cười biến thái, lần nữa giơ cao chiếc roi da trên tay.
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng súng: “Phằng!”
Sau đó, bèn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mặc Cảnh Sơn.