Lôi Kinh Vũ hiểu ý của cô, quay đầu nói với Cốc Nhược Lâm: “Hai người nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài chờ.”
Long Đình Đình vô cùng biết ơn sự rộng lượng của anh ta, nhưng Cốc Nhược Lâm lại bĩu môi, ra vẻ em gái nhỏ chịu ấm ức: “Kinh Vũ, anh đừng đi. Người phụ này tới đây có mục đích không tốt, ai biết cô ta sẽ làm gì em!”
Thái độ đối với Long Đình Đình vừa rồi và vẻ yếu đuối lúc này của cô ta như là hai người khác nhau. Long Đình Đình cố gắng nhịn vẻ mặt buồn nôn, khóe miệng hơi cong lên, mỉa mai: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô? Chẳng lẽ cũng học cô, đẩy người đang mang thai xuống lầu như cô đã làm với tôi sao?”
“Cô…” Cốc Nhược Lâm biến sắc: “Long Đình Đình, tôi cảnh cáo cô, đừng có mà ngậm máu phun người!” Nói đoạn, cô ta vội vàng kéo tay Lôi Kinh Vũ: “Kinh Vũ, người đàn bà này vu oan cho em!”
Lôi Kinh Vũ khẽ cười dỗ dành: “Được được được, em cứ nghe xem cô ấy muốn nói với em gì trước đã. Nếu thật sự không muốn nói chuyện với cô ấy thì em hãy gọi anh, dù sao anh cũng ở ngay ngoài cửa.”
Cốc Nhược Lâm cắn môi, vẻ mặt vẫn không vui.
Lôi Kinh Vũ lại nói: “Đây là phòng bệnh cao cấp, hơn nữa bên ngoài người đến người đi nhiều như vậy, sao cô ấy dám làm gì em chứ.”
Long Đình Đình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đôi trai gái này tung hứng, thầm cười lạnh trong lòng.
Cuối cùng, Cốc Nhược Lâm đồng ý để Lôi Kinh Vũ ra ngoài.
Long Đình Đình thong thả bước vào phòng bệnh, ra vẻ rất hứng thú đánh giá căn phòng này. Cô vừa gật đầu, vừa dùng giọng mỉa mai cười nói: “Tuy là bệnh viện, nhưng nơi này đúng là xa hoa.”
Cốc Nhược Lâm nâng cằm, vô cùng đắc ý nói: “Có nghĩa là Diệu Dương quan tâm đến tôi, cũng quan tâm tới con của chúng tôi. Ở đây đều do Diệu Dương một tay thu xếp.”
Trong thời gian này, người đàn ông kia đúng là đã bỏ ra không ít công sức vì cô ta, thậm chị đã mấy ngày nay anh không về nhà cũ. Cô hơi chua xót trong lòng, nỗi buồn sắp khiến cô không thể thở nổi.
Long Đình Đình cười cười, ngồi xuống một chiếc ghế, nói: “Diệu Dương sắp xếp tất cả những thứ này cho cô bằng tài sản chung của tôi và anh ấy, thật ra người cô nên biết ơn nhất chính là tôi!”
Nghe vây, sắc mặt Cốc Nhược Lâm bỗng thay đổi. Cô ta tức hộc máu nói: “Cô cũng chỉ là đồ con riêng nghèo hèn mà thôi, còn không biết xấu hổ nói là tài sản chung với Diệu Dương. Cô có tin chỉ cần tôi nói vài câu trước mặt Diệu Dương, cô sẽ không những không nhận được một đồng nào mà còn bị đuổi khỏi nhà họ Mặc hay không?”
“Ồ? Không ngờ cô lại có năng lực lớn như vậy?” Cặp lông mày của Long Đình Đình hơi nhướng lên.
Chưa nói đến Diệu Thương sẽ thực sự tàn nhẫn, mà ông nội cũng sẽ không bao giờ cho phép anh làm điều này. Nếu thật sự đến bước ly hôn, cô nhất định sẽ mang Minh Lỗi đi.
Cốc Nhược Lâm thấy dáng vẻ chẳng hề để ý này của cô thì trong lòng càng thêm tức giận: “Đúng rồi! Tôi đã từng nói, tôi sẽ tự tay hành chết thằng oắt súc sinh kia. Tôi muốn Diệu Dương ly hôn với cô, con cũng không cho cô mang đi mà bắt nó ở lại nhà họ Mặc. Đợi tôi gả tới đó rồi, tôi sẽ thành mẹ kế của nó, tôi sẽ từ từ tự tay tra tấn đồ con hoang kia!”
Những lời này của Cốc Nhược Lâm đã kích thích thần kinh của Long Đình Đình. Cô đứng bật dậy từ trên ghế, căm tức nhìn cô ta: “Cốc Nhược Lâm, tôi cảnh cáo cô, khách khí với con tôi một chút!”
Cốc Nhược Lâm thấy dáng vẻ tức điên của cô thì lúc này mặt mày mới lộ ta vẻ tươi cười: “Ha ha, sao nào? Tức giận hả? Cô đừng quên, lúc trước cô đã cướp Diệu Thương từ tôi như thế nào. Bây giờ, tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình thôi. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để cô được sống tử tế.
Tôi càng muốn mắng nó là tạp chủng, đê tiện, con hoang đấy… Cô làm gì được tôi nào?”
“Cô câm mồm!” Long Đình Đình tức giận đến mức toàn thân run lên.
Cố Nhược Lâm hận cô, có thể nhằm vào cô thế nào cũng được. Nhưng vì sao muốn tổn thương một đứa trẻ vô tội? Có thể thấy lòng dạ cô ta độc ác thế nào, nếu đã như vậy, sao cô có thể đồng ý yêu cầu ly hôn của Diệu Dương được đây?
Cô cười lạnh một tiếng, cảnh cáo: “Cốc Nhược Lâm, đừng vui mừng quá sớm! Hươu chết về tay ai còn chưa biết được đâu. Ông nội đã nói sẽ không bao giờ cho phép Diệu Dương ly hôn với tôi. Nếu anh khăng khăng đòi ly hôn thì sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Mặc, đến lúc đó, anh ấy sẽ chẳng là gì cả, chỉ là một người bình thường. Cô muốn tranh giành một người bình thường với tôi sao, tội gì chứ?”
Cốc Nhược Lâm đen mặt, liếc xéo cô: “Lão già kia thật sự nói như thế sao?
“… Mong cô kính trọng ông nội một chút! Cô có tin tôi kể lại những lời này cho Diệu Dương không?”
“Ha… thôi đi, bây giờ cô nói cho anh ấy ngay đi, gọi cho anh ấy, thử xem anh ấy có tin cô hay không!” Cốc Nhược Lâm ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
Long Đình Đình thở dài một hơi: “Thôi, tôi vốn định nói chuyện tử thế với cô, bây giờ xem ra thật sự không cần thiết. Cô thật sự ngang bướng hồ đồ!”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Đột nhiên, lại nghe Cốc Nhược Lâm “ôi chao” mội tiếng, Long Đình Đình đứng lại nhìn về phía cô ta.
Cốc Nhược Lâm một tay ôm bụng, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, tiếng rên rỉ cũng rất nhỏ.
Long Đình Đình nhíu mày, tự hỏi cô ta bị làm sao vậy? Không phải là lại giở trò quỷ gì đấy chứ?
“Ôi… á, đau quá a… bụng tôi đau quá…” Cốc Nhược Lâm sắc mặt tái nhợt rên rỉ, sau đó đưa tay lần vào trong chăn đơn. Cô ta bỗng thở gấp vì kinh ngạc: “Tôi… tôi sinh non.”
Long Đình Đình cũng hoảng sợ, vội đi qua hỏi: “Cô sao thế?”
Nhưng đúng lúc này, Cốc Nhược Lâm lại túm lấy cổ tay cô, sợ hãi thét lên một tiếng: “Á… Long Đình Đình, buông tay ra… dừng tay đi…”
Lúc này Long Đình đình mới ý thức được đây là mưu kế của cô ta, cô vội vàng lùi lại nhưng Cốc Nhược Lâm lại túm chặt lấy cô. Sau đó trong nháy mắt, Cốc Nhược Lâm tự xoay người xuống giường, một tay bắt lấy tay Long Đình Đình một tay che bụng mình, rồi gào khóc cực kỳ thảm thiết!
“Rầm…”
Người ngoài cửa nghe được động tĩnh, vội vàng đẩy cửa xông vào.
“Sao lại thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng hai người đàn ông cùng vang lên.
Long Đình Đình quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Kinh Vũ đứng cùng Mặc Diệu Dương.
Anh… không ngờ anh đã trở lại.
Cốc Nhược Lâm ôm bụng khóc to: “Diệu Dương… Á Diệu Dương, đau chết mất… Cô ta… Long Đình Đình cô ta… Cô ta nói muốn giết con của chúng ta á… Cô ta còn nói, nói đứa trẻ trong bụng em là súc sinh, là tạp chủng… Hu hu hu…”
“Em nói gì?” Mặc Diệu Dương lập tức sầm mặt, xông lên phía trước, động tác vô cùng thô bạo đẩy Long Đình Đình ra, rồi bế Cốc Nhược Lâm lên.
Mà Lôi Kinh Vũ vừa mới chuẩn bị tiến lên hỏi thăm đành đứng một bên, biểu cảm trên mặt… vô cùng phức tạp!