Lúc Mặc Diệu Dương rời đi, mặt vẫn còn tươi cười. Nhưng một cuộc điện thoại lại khiến nụ cười ấy trở nên lạnh lẽo.
Long Đình Đình đứng ở cửa, nhìn người đàn ông nghe điện thoại trong sân, thấy rõ cả cái cau chặt mày của anh.
Biểu cảm anh như vậy là sao? Chẳng lẽ chuyện tiến triển không thuận lợi?
Hay là Lôi Kinh Vũ đó hối hận rồi, không muốn về nước nữa?
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu lên người anh. Long Đình Đình bước tới, cuộc nói chuyện của người đàn ông cũng kết thúc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi.
Từ sắc mặt của anh, cô cảm thấy nhất định là có chuyện gì. Cô rất hiểu anh, ở chung mấy năm nay đã hiểu anh như hiểu chính bản thân mình. Nhưng cô lại nghe thấy anh khẽ miêu tả một câu: “Không có gì.”
“Hử?” Cô cau mày, rõ ràng không tin lắm.
Khóe môi Mặc Diệu Dương khẽ rũ xuống: “Bảo bối, em vào trước đi, lát nữa anh kêu Hằng đưa em về.”
“Còn anh?” Cô khẽ sững sốt.
“Anh đi chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Cô lập tức hỏi. Người đàn ông không lên tiếng, cô liền truy hỏi: “Vừa nãy là điện thoại của ai?”
“Một người bạn, kêu anh đến có chút chuyện.”
Long Đình Đình nghe vậy thì phản ứng đầu tiên chính là anh lừa mình. Cô ngẫm nghĩ rồi thử thăm dò: “Là bạn thuở nhỏ trước đây của anh Lôi Kinh Vũ sao?”
Lúc đến sắc mặt anh rất bình thường, nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại này thì mặc dù anh đang cố gắng kìm chế nhưng cô vẫn cảm nhận được chuyện gì đó.
“Ừ, là anh ta.” Anh nói. Tiếp đó, tự anh thả lòng biểu cảm, cười trào phúng: “Tên Lôi Kinh Vũ này trước đó anh đã nói với em rồi, tính tình anh ta có chút quái dị. Anh chỉ mới nói với anh ta một chút mà hôm nay anh ta lại đã đến thành phố G rồi.”
“Đã đến luôn rồi?” Đây thật sự là thần tốc!
Mặc Diệu Dương gật đầu: “Anh ta muốn gặp anh, muốn nói với anh chuyện của Tiểu San.”
“Anh ta đưa ra yêu cầu gì với anh rồi sao?” Cô hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa.” Anh nói: “Nhưng anh đoán, hẳn không phải chuyện gì dễ dàng. Nhưng em yên tâm đi bảo bối, anh ta sẽ không quá mức.”
Cô lúc này mới yên tâm. Cô bỗng ý thức tới mình thế này là đang làm gì? Quan tâm mỗi một hành động của anh như vậy. Nhưng nút thắt giữa họ còn chưa được cởi bỏ đâu, hơn nữa anh còn chưa giải thích rõ ràng với mình.
Nghĩ vậy, mặt cô lại khôi phục thản nhiên lãnh đạm. Cô gật đầu, nhàn nhạt nói: “Được, vậy em vào trước.” Dứt lời liền xoay người vào nhà.
Không bao lâu sau, quả nhiên liền nhìn thấy Trần Hằng tới.
Long Đình Đình lại ngồi một lát mới chào tạm biệt Mạnh Yến San. Ngồi vào xe Trần Hằng, xe chậm rãi lái về phía nhà tổ nhà họ Mặc.
“Mợ hai, đã lâu không gặp.” Trần Hằng nhìn xe, bình tĩnh nói.
“Quả thật đã lâu không gặp anh rồi, gần đây anh ổn chứ?” Long Đình Đình cong môi.
“Nhờ phúc của mợ hai, mọi chuyện đều rất tốt.” Trần Hằng cười cười.
Cô không nói gì nữa, ngồi phía sau xe, khẽ rũ rèm mi. Bỗng nhiên, ánh sáng chói chang bên ngoài chiếu vào mắt, cô nhắm chặt mắt lại.
Chính vào lúc này, trong đầu cô bỗng lóe lên tia sáng, một nghi vấn tràn ra trong lòng.
Trần Hằng là một trong số ít những người cực kỳ đáng tin ngoại trừ bạn thuở nhỏ của Mặc Diệu Dương. Hơn nữa, trước đây mỗi lần anh muốn làm chuyện gì ở thành phố G thì anh ta đều ở cạnh, bất kể là chuyện gì lúc nào. Lần này lại…chẳng lẽ, chỉ là vì tính tình Lôi Kinh Vũ quái dị thôi sao?
Hoặc là Trần Hằng đi theo không tiện lắm? Bề ngoài nhìn như rất hợp lý, cũng tính là một chuyện rất bình thường. Nhưng không biết tại sao, Long Đình Đình cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Cô hỏi: “Hằng, Diệu Dương đi đâu rồi?”
Trần Hằng đại khái không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi vậy, anh ta trả lời cũng có chút lắp bắp: “Mợ là nói…tổng giám đốc sao? Anh ấy…hình như là đi có chút chuyện.”
Long Đình Đình khẽ cân nhắc một phen, nói: “Anh không biết anh ấy đi đâu sao?”
Anh ta cười nói: “Mợ hai, hành trình của tổng giám đốc nếu tôi hỏi…hình như có chút không hợp lý lắm đi?”
Mặc dù nói vậy cũng có lý. Nhưng cô cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Là do lúc đó anh nhìn thấy mình bước ra thì sắc mặt liền thay đổi quá nhanh sao? Hay là do mình quá đa nghi? Chẳng lẽ anh bây giờ đi đâu, chỉ có một mình anh biết, thậm chí ngay cả Trần Hằng cũng không rõ ràng?
Nghĩ nghĩ, cô giả như không để tâm nói: “Cũng không biết chuyện Lôi Kinh Vũ nói là gì.”
“Lôi Kinh Vũ?” Trần Hằng nghi hoặc đáp.
Long Đình Đình ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, bên trong phản chiếu dáng vẻ tràn đầy nghi hoặc của Trần Hằng. Biểu cảm anh ta cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không giống như làm ra vẻ. Nói vậy, anh ta là không biết Lôi Kinh Vũ, cũng không biết anh ta muốn tới thành phố G.
Suy nghĩ của cô quay về lúc bị ánh mặt trời chiếu rọi lúc này, lúc ánh mắt mơ hồ, cô nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đó rời đi. Nếu cô không nhìn lầm thì là do Mặc Diệu Dương lái. Nếu cô không nhớ lầm thì hướng đó là nhà của Cốc Nhược Lâm.
Chẳng lẽ…trong đầu đầy nghi hoặc!
Vào lúc này, cô đương nhiên sẽ không tin Mặc Diệu Dương lại làm hòa trở lại với Cốc Nhược Lâm, hoặc là hai người lén lút sau lưng cô. Chỉ là nếu muốn đi, tại sao không phóng khoáng nói cho cô biết chứ? Mà lại lén lén lút lút như vậy?
“Mợ hai?” Giọng Trần Hằng cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Hử?” Long Đình Đình đáp một tiếng, trong lòng nghĩ ra một cách, bèn nói: “Hằng, anh lái xe quay về, tôi muốn đi gặp một người bạn.”
“Bạn?” Trần Hằng thả chậm tốc độ.
“Ừ, vừa mới nhớ tới. Nhà người đó ở hướng đó.” Cô nói, chỉ phương hướng phía sau rồi nói: “Bây giờ nghĩ lại, chúng tôi cũng nhiều năm không gặp rồi, tôi cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể của nhà cô ấy.”
Trần Hằng vừa tìm chỗ quay đầu xe, vừa đề nghị: “Mợ hai, mợ đã không nhớ rõ vị trí cụ thể thì có cần gọi điện liên lạc trước một chút không?”
Long Đình Đình làm ra vẻ rất tiếc nuối, nói: “Tôi làm mất số điện thoại rồi.”
Xe lái về phía cô nói. Nhưng cô sẽ không trực tiếp kêu anh ta dừng xe ở cửa tiểu khu của Cốc Nhược Lâm, nếu vậy Trần Hằng nhất định sẽ đoán ra, nói không chừng còn lén thông báo với Mặc Diệu Dương.
Cô kêu anh ta dừng xe trên đường, tự mình xuống xe.
Trần Hằng đẩy mở cửa, vừa chuẩn bị xuống xe thì lại bị cô ngăn cản.