Mẹ Dung nhìn thấy hai người cùng rời khỏi, rồi lại cùng nhau quay về. Tâm trạng đương nhiên là vui vô cùng, hỏi thăm An Đình Đình và Mặc Diệu Dương xem buổi trưa muốn ăn gì.
Lòng An Đình Đình làm gì còn tâm tư nghĩ đến mấy cái này nữa.
Mặc Diệu Dương đột nhiên nói: “Mẹ Dung, buổi trưa tôi không ăn ở nhà.”
“Ơ…dạ, dạ được.” Mẹ Dung có chút sững sờ.
An Đình Đình vốn không ngốc. Hơn nữa, câu nói không ăn ở nhà này của Mặc Diệu Dương, ý là anh vẫn xem Thuỷ Sam Uyển là nhà của anh. Mà nhà của anh, chỉ có cô mới có tư cách ở.
Cô cũng có thể cảm nhận được, Mặc Diệu Dương hình như là có chuyện gì đó.
Quả nhiên, không đợi cô mở miệng hỏi, Mặc Diệu Dương đã nói với cô: “Chúng ta lên lầu đi, anh muốn nói chuyện với em một chút.”
Thấy thần sắc của anh, thực sự là nghiêm trọng chưa từng có, An Đình Đình cũng gật đầu theo.
Thế nhưng, sau khi lên lầu, Mặc Diệu Dương lại không nói một số chuyện có tính thực chất cho cô nghe. Anh chỉ nói một câu: “Trong lòng của anh, chỉ có một mình em!”
“…” Cả người An Đình Đình đều ngạc nhiên.
Đây là tỏ tình, hay là thổ lộ chân tâm? Cũng có chút hơi đột ngột rồi a!
“Vậy, bây giờ…còn em?” Mặc Diệu Dương nhìn cô với ánh mắt nóng như lửa, hỏi cô như vậy.
“Hả?” An Đình Đình không phản ứng kịp.
Mi tâm người đàn ông tuy có chút tiều tuỵ, bên dưới mí mắt của anh đều lộ ra một màu sắc nhàn nhạt. Nhưng dù vậy, nó vẫn không thể ảnh hưởng đến khuôn mặt điển trai thoát tục của anh.
“Trong lòng em thì sao, có phải chỉ có một mình anh giống như trước đây?”
“Phải!” An Đình Đình gần như là buột miệng mà nói ra.
Tuy nói thẳng thắn như vậy, nhưng rất khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt. Hơn nữa, mấy ngày trước, cô còn cảnh cáo bản thân mình hết lần này đến lần khác, cho dù thế nào cũng phải rời khỏi anh. Nhưng mà bây giờ, cô cảm thấy anh làm như vậy, chắc chắc là có chỗ khó của anh. Cô cảm nhận được, tâm ý mà anh dành cho cô.
Trong bữa ăn sáng ngày hôm nay, có thể nhìn ra được rồi.
Khuôn mặt An Đình Đình có chút đỏ lên vì một chữ này của mình.
Khóe miệng mỏng manh của người đàn ông cuối cùng cũng lộ ra một đường vòng cung hài lòng. Đôi lông mày như kiếm, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo ấm áp, sống mũi cao thẳng và mạnh mẽ…
Người đàn ông này thực sự không phải đẹp trai bình thường a. An Đình Đình nhìn đến có chút si mê rồi, đến nỗi bàn tay của người đàn ông đã sờ lên bờ má của cô vào lúc nào, cô cũng không phát giác ra nữa.
“Bảo bối, uỷ khuất em rồi!” Thanh âm của người đàn ông, trong sự ôn nhu có mang theo sự bất lực và không nỡ vô hạn: “Có thể, em còn phải uỷ khuất một thời gian nữa.”
An Đình Đình rũ mí mắt xuống, trong lòng biết muốn bảo anh nói ra tại sao mình phải làm chuyện như vậy là một điều không thể nào. Người đàn ông này chính là như vậy, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, khổ sở gì cũng tự mình chịu đựng.
Cô lại cảm thán lần nữa, người đàn ông đội trời đạp đất này, chính là chồng của An Đình Đình cô.
“Anh biết em rất khó chịu, nhưng, vì anh, xin em hãy nhẫn nhịn một khoảng thời gian. Anh không cho em phép em rời khỏi anh, tuyệt đối không cho phép!”
Lời nói của người đàn ông, trong dịu dàng có pha lẫn sự lãnh khốc, trong sự lựa chọn có thoáng qua sự thâm tình.
An Đình Đình bị động mà nép trong vòng tay anh, khẽ nhắm mắt lại…
Ngô Đồng Uyển.
Cốc Kiến Bân và Cốc Kiến Lâm đã ngồi xuống, đang thưởng thức trà Long Tỉnh do người làm pha.
Cốc Kiến Bân nhấp một ngụm trà màu nhạt, tiếng ngâm nga mãn nguyện tuôn ra giữa môi và răng. Ông ta đứng dậy, bước tới bên cửa sổ sát đất, đưa ánh mắt nhìn vào ngôi nhà tổ họ Mặc trông giống như là cung điện lâu đài này.
“Đây mới là đại gia tộc a.” Cốc Kiến Bân khẽ híp mắt lại, không ngừng gật đầu lia lịa.
“Đúng đó, ở thành phố G, có gia tộc nào có thể có một mặt gây chấn động như vậy chứ.” Cốc Kiến Lâm cũng đứng dậy, đi đến sau lưng anh cả, gật đầu hùa theo.
“Cho nên, chúng ta nhất định không thể dây dưa nữa.” Cốc Kiến Bân suy nghĩ, lại nói: “Cái hồ sơ đó ở trong văn phòng của em chứ?”
“Yên tâm đi, đồ quan trọng như vậy, em chắc chắn sẽ giấu thật đàng hoàng.” Cốc Kiến Lâm cười cười, giọng điệu dịu lại vài phần, nói: “Bây giờ Tiểu Lâm không phải ở nhà họ Mặc rồi sao, chỉ cần chúng ta hành động theo kế hoạch ban đầu, còn sợ là nó không ngồi lên được vị trí chủ mẫu nhà họ Mặc sao.”
Cốc Kiến Bân khẽ nhíu mày: “Nói là nói như vậy, nhưng anh nghe nói, Diệu Dương giam cầm người phụ nữ đó trong Thuỷ Sam Uyển, ngay cả Tiểu Lâm cũng không cho vào. Điều này nói rõ, trong lòng Diệu Dương vẫn còn có cô ta.”
“Cái này thì có gì khó? Người phụ nữ đó là vật báu hiếm có trên nhân gian, cậu hai mê luyến cô ta cũng là bình thường. Nhưng Tiểu Lâm nhà chúng ta cũng không kém a. Nó cần thời gian và kinh nghiệm, một ngày nào đó, còn sợ không chinh phục được một công tử nhà giàu sao?” Cốc Kiến Lâm thu lại ánh mắt từ Cốc Nhược Lâm đang ngồi quy quy củ củ trên ghế sofa, mang theo một ánh mắt ‘anh hiểu mà’ nhìn anh cả của mình: “Đàn ông mà, có mấy ai là không có mới nới cũ chứ.”
Cốc Kiến Lâm cười híp mắt mà gật gật đầu.
Thân ảnh của Mặc Diệu Dương xuất hiện ở cửa lớn Ngô Đồng Uyển.
Trong nhà, lập tức náo động không nhỏ.
Cốc Nhược Lâm đích thân đứng dậy đi nghênh đón, thân mật mà khoác tay của anh, ngọt ngào nói: “Diệu Dương, anh cuối cùng cũng đến rồi. Ba và chú đã đợi anh một hồi rồi đó.”
Vào cửa, trên mặt Mặc Diệu Dương mang theo nụ cười nhạt nhạt, gật đầu với hai vị trưởng bối.
“Chào hai bác!”
Bác? Khi Cốc Nhược Lâm nghe thấy cái xưng hô này, đôi mày khẽ nhíu lại.
Cốc Kiến Lâm cười nói: “Cậu hai, bây giờ cậu và Tiểu Lâm đã là mối quan hệ này rồi, có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?”
Mặc Diệu Dương chọn một vị trí rồi ngồi xuống, ung dung hờ hững mà nói: “Bác trai, xin bác đừng chấp nhặt. Lớn đến nhường này đều luôn gọi như vậy, nhất thời không thể đổi xưng hô được. Đã thành thói quen rồi, cũng hết cách!”
Sắc mặt Cốc Kiến Bân rõ ràng là đã thay đổi.
Cốc Nhược Lâm vội vàng giảng hoà, nói: “Bỏ đi, quen rồi thì thôi, không phải chỉ có một cái xưng hô thôi sao, không có gì hết.”
Nghe vậy, Cốc Kiến Bân quả thực là tức muốn banh phổi. Ông ta thầm trừng cô ta một cái, bảo con đừng có nghe lời đàn ông răm rắp như vậy rồi, sao mà cứ không nghe vậy?
Cốc Nhược Lâm cúi thấp đầu xuống.
Mặc Diệu Dương túm lấy tay của Cốc Nhược Lâm, đặt lên trên đùi mình, giả vờ như bảo vệ mà nói: “Bác trai, đây thật là ý của tôi, bác đừng trách Tiểu Lâm.”
Cốc Kiến Bân thấy động tác này của Mặc Diệu Dương, trên mặt thoáng qua một tia suy nghĩ.
“Tiểu Lâm ở nhà họ Mặc, tôi đương nhiên là phải thương cô ấy, quan tâm cô ấy đàng hoàng rồi, đừng nói là người nhà họ Mặc, cho dù là bác trai cũng không thể quở trách cô ấy trước mặt tôi. Như vậy, sẽ khiến tôi không nỡ. Cho nên, hy vọng bác trai nể mặt mối quan hệ giữa hai nhà Cốc và Mặc, mà có gì tức giận thì cố gắng nhẫn nhịn một chút!”
Lời này của Mặc Diệu Dương chắc chắn là đang nói với tất cả mọi người, Cốc Nhược Lâm chính là bảo bối trong lòng bàn tay của anh, bất kỳ ai cũng không thể ức hiếp. Cho dù là cha mẹ của cô ta cũng không được phép.
Bộ dạng Cốc Nhược Lâm thụ sủng nhược kinh, trên mặt lộ ra biểu cảm hạnh phúc.
Tuy trong lòng Cốc Kiến Bân cũng mang theo vài phần mừng thầm, nhưng ông ta không phải Cốc Nhược Lâm, vốn không dễ gạt như vậy.