Gia tộc tài phiệt nhà họ Mặc cuối cùng cũng hồi phục lại sự yên bình trước đây.
Mặc Chấn Ngôn được sắp xếp ổn thỏa, nghỉ ngơi điều dưỡng ở từ đường. Mặc Diệu Dương đã từng nói qua, không có sự cho phép của anh thì không ai được cho ông ta bước ra khỏi từ đường một bước, thậm chí còn ngăn chặn liên lạc của ông ta với thế giới bên ngoài.
Tất nhiên, đây là điều không quan trọng. Bởi vì lúc này nhà tổ họ Mặc do Mặc Diệu Dương làm chủ. Hơn nữa tất cả những người làm trong đại uyển này, những người biết chuyện đều tuyệt đối không dám nhắc đến chuyện này.
Người ở trong nhà chính của nhà tổ, từ quản gia đầu bếp, đến người làm việc vặt đều được đổi mới hoàn toàn.
An Đình Đình chính thức khôi phục lại thân phận mợ hai nhà họ Mặc, nhưng cô và Mặc Diệu Dương vẫn sống ở Thuỷ Sam Uyển. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Mặc Diệu Dương và sự điều trị của các bác sĩ da liễu nước ngoài, những vết thương trên cơ thể và khuôn mặt của An Đình Đình đã dần mờ đi cho đến khi phục hồi như ban đầu.
Có lúc, cô cùng Mặc Diệu Dương đến Thanh Thuỷ Uyển thăm Mặc Diệu Phong. Có lúc cũng sẽ lãng mạn với Mặc Diệu Dương một chút, hai người ăn tối dưới ánh nến ở bên ngoài, sống trong thế giới của hai người …
Tất cả điều này có vẻ như là yên bình. Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.
An Đình Đình không có việc gì để làm, hẹn Mạc Ninh Thanh uống rượu nói chuyện dạo phố.
Hai khuê mật cũng đã lâu không gặp nhau, đương nhiên là phải ôn lại chuyện cũ đàng hoàng rồi.
Mạc Ninh Thanh không ngừng hỏi thăm tin tức của Tiêu Quân, An Đình Đình biết gì nói đó. Sau khi nghe một số sự thật có liên quan đến Tiêu Quân, cô gái nhỏ mới chớm yêu cười rất vui vẻ.
An Đình Đình suy nghĩ một chút, mới nói: “Ninh Thanh, tớ cảm thấy Tiêu Quân đối với cậu chưa được để tâm lắm.”
Mạc Ninh Thanh bĩu môi, nói: “Cái này tớ cũng biết. Nhưng tớ cũng không biết, nên làm sao mới có thể khiến anh ấy chú ý đến tớ nữa. Tớ cũng không thể chủ động phát động công kích a? Như vậy, cảm giác như tớ rất khao khát lấy chồng vậy.”
“Anh Tiêu thích kiểu như thế nào thì tớ thật sự không biết. Nhưng mà tớ cảm thấy, anh ấy nhất định sẽ thích cậu.” An Đình Đình nói từ tận đáy lòng.
“Thật sao?” Đôi mắt Mạc Ninh Thanh liền sáng lên.
“Thật.” An Đình Đình gật đầu.
Mạc Ninh Thanh lộ ra sự e thẹn hiếm có, cô mím môi, cúi đầu uống nước trái cây.
Hai chị em lại tán gẫu một hồi rồi mới chia tay.
An Đình Đình lần này là bắt xe ra ngoài, không phải là tài xế nhà họ Mặc không chịu đưa, mà là cô sợ như vậy quá đỗi khoa trương, Mạc Ninh Thanh sẽ có cảm giác xa cách với cô.
Cô hy vọng hai người vẫn sẽ được như trước, thân thiết một cách chân thành một lòng.
Bên đường, đợi taxi.
Đột nhiên, một chiếc xe 16 chỗ từ xa chạy đến, chạy qua chỗ nào đều có tiếng kêu kinh hoảng vang lên. Đầu xe xông đến chỗ mà An Đình Đình đang đứng.
Đáy lòng An Đình Đình giật bắt mình, còn tưởng là tài xế lái xe khi say rượu, vội vàng né qua một bên.
Nhưng kỹ thuật của chủ xe khá tốt, chiếc xe dừng lại trước mặt An Đình Đình một cách chính xác.
“Soạt…” Cánh cửa bị kéo ra.
Hai người đàn ông nhảy ra từ trong đó, kéo lấy An Đình Đình, không nói không rằng mà nhét cô vào trong xe.
“Bỏ tôi ra, các người muốn làm gì?” An Đình Đình vùng vẫy.
Sau khi cô bước vào xe, mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Hoá ra, bên trong có hai người phụ nữ trang điểm tinh xảo, ăn mặc sang trọng ngồi cạnh nhau.
Một người là Lâm Tiêu Tương, một người kia là Sở Huệ Nhu.
“Sở Huệ Nhu? Sao lại là cô?” An Đình Đình thực sự ngạc nhiên. Sở Huệ Nhu không phải bị Quý Đình Kiêu bắt đi và nhốt lại rồi sao? Sao cô ta lại chạy ra được? Hơn nữa lúc đó Mặc Diệu Dương còn nói qua, chỉ cần cô ta bị nhốt lại thì cả đời này đừng mong ra ngoài.
“Tiện nhân, không ngờ đúng không!” Sở Huệ Nhu cười lạnh, tiến lên trước giáng một cái tát.
An Đình Đình bị người ta kìm lại, không thể nhúc nhích được. Chỉ có thể nhận lấy cái tát này, cô lạnh lùng nói: “Các người muốn làm gì?”
“Làm gì? Ha…” Lâm Tiêu Tương cười lạnh, mỉa mai mà nói: “An Đình Đình, cô đừng tưởng tôi không biết là cô đang tác quai tác quái.”
“Cô có ý gì?” An Đình Đình nhìn cô ta một cái.
“Còn giả vờ giả vịt với tôi.” Lâm Tiêu Tương hừ lạnh một câu: “Chuyện của Lý Giai Giai lần trước, chính là cô đã cản trở từ bên trong đúng không?”
An Đình Đình bừng tỉnh đại ngộ! Cô vậy mà lại quên mất điều này rồi.
Cô cũng cười cười, nói: “Cô tự mình bá chiếm tác phẩm của người khác, cô cũng còn mặt mũi đến chỉ trích tôi sao?”
“Cô…” Lâm Tiêu Tương lập tức tức giận.
“Sao, tôi nói sai rồi à? Trong lòng cô biết rõ, thiết kế đó không phải là của cô, cô còn chiếm làm của riêng. Lúc đó tôi còn tự hỏi, cô thật là có bản lĩnh, liên tục mấy năm làm quán quân cuộc thi thiết kế. Bây giờ tôi mới biết, hoá ra quán quân của cô là từ như vậy mà ra.”
Sự mỉa mai và vạch trần của An Đình Đình nói đến khuôn mặt của Lâm Tiêu Tương lúc đỏ bừng lúc trắng bệch. Còn cô ta từ đầu đến cuối không có phản bác lấy một câu, cũng chính là nói sự suy đoán của An Đình Đình là chính xác.
Vì vậy, trong lòng An Đình Đình càng xem thường người phụ nữ này hơn.
Vì danh lợi phù phiếm, sử dụng những mánh khoé đáng xấu hổ này ở sau lưng.
Lâm Tiêu Tương có chút thẹn quá hoá giận, cô ta gào lên: “Phí lời gì với cô, ói những đồ cô đã ăn ra đây, trả lại cho người khác!”
Ăn cái gì, ói cái gì?
An Đình Đình tự hỏi một hồi: “Cô làm như tôi là cô sao? Nhìn trúng đồ của người khác thì chiếm làm của riêng? Logic của bọn cướp!”
Sở Huệ Nhu lúc này nói chuyện rồi, chỉ thấy cô ta liếc mắt một cái, phong thái bá đạo của cô cả nhà họ Sở lại lên rồi.
“An Đình Đình, cô đừng giả vờ với tôi nữa. Căn biệt thự và tiền mặt mà tôi cho Tiểu Nha bây giờ có phải đang ở trong tay cô không? Nếu như phải thì mong cô biết điều một chút, ngoan ngoãn trả lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Vậy mà lại vì cái này! Ban đầu Tiểu Nha chủ động giao tiền mặt và căn biệt thự đó ra, là Mặc Diệu Dương chuyển giao vào tay cô. An Đình Đình dự định, đợi sau khi Tiểu nha ra ngoài, trả lại những thứ này cho cô ta.
Bây giờ, Sở Huệ Nhu lại chủ động đòi cô số tài sản này? Không lẽ, nhà họ Sở gặp thời vận không tốt rồi sao.
“Tôi cảnh cáo cô, nhà họ Sở của chúng tôi vẫn vinh quang như trước, cô thu lại cái tâm tư không sạch sẽ đó của cô đi.” Sở Huệ Nhu thấy khuôn mặt cô lộ ra sự suy tư thì liền hét lớn lên.
An Đình Đình đến nay vẫn còn nhớ đến bộ dạng thê thảm của Sở Huệ Nhu khi bị đánh tàn nhẫn. Chuyện mới qua hơn một tháng, cô ta liền quên sạch sành sanh? Hơn nữa, vết thương trên người cô ta cũng đã khỏi hơn rồi.
Cô nhướng mày, trong giọng điệu có chút khiêu khích, hỏi: “Nếu tôi không cho thì sao?”
“Không cho? Hừ!” Sở Huệ Nhu cười lạnh một cái, quay đầu lại, nháy mắt với Lâm Tiêu Tương.
Còn chưa đợi An Đình Đình phản ứng lại, Lâm Tiêu Tương nhanh chóng túm lấy tay của An Đình Đình, dùng sơn đỏ bôi lên ngón tay cái của cô, cưỡng ép ngón tay cái của cô ấn vào một tờ giấy.
Lâm Tiêu Tương đắc ý cười lên, quay trở lại vị trí ban đầu của mình.
“Các người muốn làm gì?” Ý thức ra sự việc không ổn, An Đình Đình cảnh cáo.