An Đình Đình đã từng gặp rất nhiều trai đẹp, nhan sắc của Mặc Diệu Dương cùng băng nhóm của anh cũng không phải dạng vừa. Nhất là Mặc Diệu Dương, gương mặt ấy của anh chẳng khác nào thiên thần lạc xuống trần, là kiệt tác do thượng đế tạo ra.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác với Mặc Diệu Dương. Nếu nói gương mặt của Mặc Diệu Dương tạo cho người ta một ấn tượng khó quên về sự lạnh lùng và hướn nội thì người đàn ông trước mắt lại tạo cho người ta cảm giác vô cùng thâm thúy nhưng lại mang một thông điệp nguy hiểm.
Thông điệp nguy hiểm này không phải nghĩa đen, đúng hơn là cảm giác phụ nữ trời sinh thích trêu chọc dù biết là không thể chiếm hữu, nhưng vẫn cứ muốn chinh phục anh ta.
“Cô vẫn ổn chứ?” Thân hình người đàn ông ấy khựng lại, hai chân đứng vững vàng.
Tuy nhiên, anh phát hiện ra một vấn đề phổ biến mà một người phụ nữ sẽ mắc phải sau khi gặp anh, đó là cô ấy sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh nên trong lòng liền dâng lên sự khinh bỉ.
Xem ra cũng là loại phụ nữ háo sắc!
An Đình Đình nghe tiếng anh gọi liền hoàn hồn. Cô liền xấu hổ, rời khỏi vòng tay của người đàn ông.
“Thật ngại quá… Chuyện xảy ra đột nhiên quá nên… Chuyện đó, cảm ơn anh…”
Sắc mặt của người đàn ông ấy thản nhiên như mặt hồ không gợn sóng: “Không cần khách sáo.”
Nói xong, anh ta liền xay người, nhanh chóng hòa vào dòng người.
An Đình Đình nháy mắt mấy cái, nếu không phải có thứ gì đó rơi trên mặt đất thì cô còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi.
Cô lên taxi quay về nhà chính của nhà họ Mặc.
Ngô Đồng Uyển.
Bữa tối phong phú, đầy đủ các món đã sắp được chuẩn bị xong, nhưng lúc này Mặc Diệu Dương vẫn đang ở trong phòng đọc sách.
Cốc Nhược Lâm rướn cổ nhìn về phía phòng đọc sách rồi bước vội vào phòng ăn, mở hộp thuốc nhỏ mà Cốc Kiến Bân đưa cho mình lấy ra một chút bột phấn màu trắng.
Đổ vào ly rượu vang, rồi rót rượu vào ly. Con tim đang lo sợ của cô ta đập thình thịch, cô lắc lắc ly rượu một lúc lâu mãi cho đến khi toàn bộ chất bột được hòa tan, mới đặt cái chén vào vị trí trước mặt Mặc Diệu Dương.
“Cô Cốc.” Người giúp việc thình lình gọi.
“A.” Cốc Nhược Lâm sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi, tôi đi gọi cậu chủ ra dùng cơm.”
Cốc Nhược Lâm bình định cảm xúc rồi nói: “Để tôi đi kêu cũng được.”
Cốc Nhược Lâm đi đến trước cửa phòng đọc sách và đứng bên ngoài cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm, rồi cô đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nhớ tới buổi sáng, lúc Cốc Kiến Bân giao cho cô hộp thuốc.
Vốn dĩ cô đã từ chối vì cô vẫn luôn tin tưởng rằng mình và Diệu Dương yêu nhau nhưng anh bị An Đình Đình mê hoặc nên tạm thời vẫn chưa nhận ra tình cảm trong lòng mình mà thôi.
Nếu dùng thủ đoạn như vậy với người đàn ông mình từng yêu thì chẳng những có vẻ đê tiện mà còn cảm thấy mình rất đáng thương!
Ngay cả chuyện cơ bản nhất giữa vợ chồng cũng phải dựa vào thủ đoạn như vậy để đạt được.
Nhưng Cốc Kiến Bân không đồng ý với suy nghĩ của cô.
Theo như lời Cốc Kiến Bân thì cô đã không còn thời gian để nghĩ về điều đó cũng cứu vãn nữa rồi. Hiện tại, các duy nhất chính là nhanh chóng mang thai. Chỉ khi nắm được con át chủ bài này trong tay thì mới có thể củng cố được địa vị của mình.
Dưới sự chỉ trích của Cốc Kiến Bân cuối cùng Cốc Nhược Lâm cũng bị lay chuyển.
Cô ta cụp mắt, thầm nói trong lòng, Diệu Dương, xin anh đừng trách em. Nếu muốn trách thì hãy trách em đã quá yêu anh !
Cô giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong truyền có tiếng Mặc Diệu Dương lạnh lùng cất lên.
Cốc Nhược Lâm đẩy cửa ra, nhưng khôngđi vào, mà là dịu dàng nở nụ cười tươi tắn, đứng ở cửa: “Diệu Dương, có thể ăn cơm được rồi.”
Mặc Diệu Dương vẫn đang lặng lẽ chờ tin tức của An Đình Đình nên còn đâu tâm trạng ăn cơm.
Tuy nhiên khi nhìn thấy nét mặt hy vọng của Cốc Nhược Lâm cùng với ánh nhìn ngập tràn sự mong chờ thì nói cho cùng cô ta cũng chỉ là con tốt nằm trong thủ đoạn trục lợi của ba mình, hơn nữa cô cũng là người con gái mà anh từng thích.
“Uhm.” Mặc Diệu Dương ứng tiếng rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.
Trong phòng ăn, Cốc Nhược Lâm có vẻ ân cần hơn bao giờ hết. Luôn gắp những món mà anh thích cho anh.
“Diệu Dương, chúng ta cụng ly đi.” Cốc Nhược Lâm nói xong, bưng ly rượu trước mặt mình lên rồi liếc mắt đưa tình nhìn anh.
Mặc Diệu Dương làm sao có tâm tình dùng bữa nên những món ăn Cốc Nhược Lâm gắp cho anh đã chất đầy trong mâm, động cũng không động một chút. Thỉnh thoảng anh lại nhìn đồng hồ rồi nhíu mày.
“Diệu Dương, có phải anh có chuyện gì không?” Cốc Nhược Lâm quan tâm hỏi han.
“Không có việc gì.” Mặc Diệu Dương tuy nói vậy nhưng sự mất kiên nhẫn đã hiện rõ trên mặt anh.
Cốc Nhược Lâm cụp mắt, lặng lẽ cân nhắc khi ngẩn đầu lên lần nữa thì ánh mắt của cô đã sáng trong, dịu dàng như nước. Cô nhẹ nhàng cất lời: “Đình Đình tìm anh sao?”
Mặc Diệu Dương từ chối cho ý kiến.
Cốc Nhược Lâm nói với anh bằng giọng van nài: “Cô ấy có thể tìm anh vì có chuyện nhưng chí ít anh cũng phải ăn cơm tối xong rồi hẳn đi. Kỳ thật… Anh cũng nên biết em không hề muốn để anh đi nhưng chỉ cầ nanh muốn, anh tình nguyện thì em đều sẽ nghe theo anh.”
Mặc Diệu Dương mấp máy môi nhưng không nói gì, anh cầm lấy ly rượu vang đặt lên môi rồi khẽ nhấp môi..
Cốc Nhược Lâm thấy thế liền nuốt nước bọt để bớt căng thẳng, cô đặt bộ dồ ăn xuống rồi nói: “Diệu Dương, em nhớ từ khi chúng ta còn nhỏ cho đến tận bây giờ, em đều luôn là người nghe là. Chưa bao giờ yêu cầu anh làm gì cho em cả, trên cơ bản, đều là anh nói còn em nghe sau đó thì làm theo… Em không biết mọi chuyện sao lại trở nên như vậy… Nhưng, em…”
Cô nói nhưng lại lo lắng đến mức chẳng biết đặt hay tay vào đâu hoặc có lẽ cô cũng rất hối hận vì hành vi ngày hôm nay của mình và cũng tự trách nhưng cô không muốn bỏ cuộc.
“Nhược Lâm.” Mặc Diệu Dương rốt cục cũng mở miệng, bình tĩnh nói: “Đừng nói nữa, hãy ăn cơm đi.”
Cốc Nhược Lâm nghe ra ý tứ của anh qua lời nói, ý của anh là anh sẽ không đi đâu hết. Chí ít là trước khi ăn xong cơm tối, anh sẽ không đi.
“Dạ.” Cô lại nở nụ cười hạnh phúc.
Hai chiếc cốc chạm vào nhau nhẹ nhàng, chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc lấp lánh ửng đỏ dưới ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày…
An Đình Đình đi xuống taxi bước vào cổng của nhà họ Mặc.
Một chiếc xe điện nhanh chóng chạy lại, người lái xe là một ông chú khoảng chừng bốn mươi tuổi, sau khi thấy cô, ông liền cung kính chào hỏi.
“Mợ hai mới về ạ?”
“Uhm.” An Đình Đình gật gật đầu, sau khi lên xe liền đi về phía Thủy Sam Uyển.
Lúc này, đêm đã dần tàn rồi!