Y tá nói xong mấy lời này thì cười tủm tỉm đi ra.
Đoán chừng thoát chốc, toàn bộ bệnh viện từ trên xuống dưới đều thở dài một hơi.
Nói thì nói thế, nhưng người ở đây không có ai rời đi. Bởi vì, sau đó có vẻ sẽ còn có việc xảy ra. Chỉ là tất cả mọi người đều không nói thẳng ra, ngầm hiểu nhau mà giữ trong lòng.
Mẹ Dung và bác sĩ đi phòng quan sát trẻ con, đưa cục cưng vào trong đó, chờ đến vượt qua kỳ an toàn mới có thể mang cục cưng đến bên người mẹ.
Vân Diệp ung dung đi tới, mà vẻ mặt của anh ta có vẻ còn tái nhợt hơn cả Vân Lang một chút.
Bốn mắt đột nhiên đối nhau! Giương cung bạt kiếm, nghìn cân treo sợi tóc.
Mặc Diệu Dương đứng dậy, Vân Diệp nghiêng đầu, liếc xéo anh một cái.
Mặc Diệu Dương cười, năm ngón tay siết chặt, lạnh lùng nói: “Bàn điều kiện với tôi?”
Vân Diệp nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng lập tức rõ ràng một chút. Anh ta nhanh chóng giống như tỉnh táo tinh thần, hất vật khoác trên người một cái, nó liền rơi xuống đất.
Mặc dù Vân Diệp tính tình cũng ngang bướng, người luyện võ, nhưng vừa rồi vừa bị rút một phần máu, rất nhiều chỗ không nhanh nhẹn được như Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương đấm một cú tới, anh ta muốn tránh cũng không có chỗ tránh.
Có người muốn bước lên trước kéo lại, như bị tư thế hung ác của Mặc Diệu Dương dọa cho lui trở về.
“Bàn điều kiện với tôi? Hả!” Mặc Diệu Dương cười một tiếng, giống như con sư tử nổi giận, cầm lấy quần áo của Vân Diệp quẳng vào tường, sau đó nắm lấy cổ họng của anh ta, đưa một nắm đấm khác lên!
Nếu trong những lúc bình thường, Vân Diệp cũng có thể dùng hai tay đối đầu với anh, dù nói thế nào cũng không đến mức rơi vào thế yếu nhanh như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, cơ thể anh ta mất máu quá nhiều, bây giờ tố chất cơ thể căn bản không thể địch lại Mặc Diệu Dương.
Rất nhanh, đòn đánh của Vân Diệp đã hơi mất lực!
Vân Lang bước lên ngăn cản, bị Mặc Diệu Dương một tay ném ra thật xa, lập tức đâm vào tường, nện vào đầu. Có điều còn ổn, cũng không tổn thương gì mấy!
“Diệu Dương, dừng tay! Nếu còn tiếp tục đánh, sẽ đánh chết anh ta đó!” Tiêu Quân kêu lên.
Quý Đình Kiêu vẫn giữ dáng vẻ như toàn bộ mọi việc không hề liên quan đến mình, ngồi ở trên ghế một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà Mặc Diệu Dương còn nghe lời khuyên được gì nữa chứ, anh tựa như một con rồng lửa thiêu đốt, cả người đều mang sát khí. Người đến gần đều sẽ bị lửa giận phát ra từ trong cơ thể anh đốt cho bị thương.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất nhiên sẽ tức giận.
Mà Long Đình Đình chính là vảy ngược duy nhất trên người Mặc Diệu Dương. Chỉ cần chạm vào, bất kể là ai thì Mặc Diệu Dương cũng nhất định sẽ không bỏ qua.
Vẻ mặt Vân Diệp vô cùng tái nhợt, khóe miệng đều bị đánh đến mức tràn máu tươi. Tiếp tục như thế nữa sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện. Tiêu Quân không nói nhiều, tiến lên, nắm lấy rồi chế trụ cánh tay Mặc Diệu Dương.
“Diệu Dương, anh ta vừa mới cho máu, anh còn đánh như vậy, anh ta sẽ chết!”
“Vậy để anh ta chết đi!” Mặc Diệu Dương hét một tiếng. Dù sao, hôm nay anh cũng không định để Vân Diệp sống sót. Lại dám uy hiếp anh, tranh giành phụ nữ với anh? Người này còn chưa xuất hiện trên đời đâu, Vân Diệp kia chính là người đầu tiên!
Anh nói, cánh tay dài vung lên, lập tức đẩy Tiêu Quân không đề phòng nên không kịp xử lý qua một bên.
“Tiêu Quân!” Mạc Ninh Thanh vội vã, lập tức quên mình đang trong hoàn cảnh nào hét lên một tiếng
Chấn động như thế, cuối cùng cũng kinh động đến bộ phận y tá.
Y tá trưởng tự dẫn người đến hỏi tình huống là sao, khi thấy người vừa mới cho máu hôm nay bị đánh ngồi bệt xuống đất, thần sắc vô cùng uể oải, lập tức hơi nổi giận.
“Các người rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mới vừa có người trong quá trình giải phẫu phụ nữ có thai, cứ đòi vào phòng giải phẫu, kết quả là gấp cỡ nào cũng không giúp được nên trở ra.
Bây giờ thai phụ đã sinh đứa trẻ xong, lúc cần phải nghỉ ngơi thật tốt, các người lại ở bên ngoài ồn ào nháo lên, là không muốn cho sản phụ sống sót à!”
Y tá trưởng nhìn đám người xung quanh, sau đó nhìn Vân Diệp ngồi trên đất, nói: “Các người có biết người này đã cho sản phụ không ít máu không? Là lượng máu người bình thường không thể tiếp nhận nổi. Lúc chúng tôi lấy máu, một mực khuyên ngăn anh ta, nhưng anh ta không nghe, quả thực là rút lấy lượng máu còn hơn cả gấp đôi bình thường.
Có thể nói, sản phụ có thể được cứu sống, một nửa công lao là của anh ta. Các người không những không cảm kích anh ta mà còn đối xử với anh ta như vậy, có lương tâm không thế?”
Sau khi y tá trưởng răn dạy xong, hung hăng nói một câu: “Tôi nói lại lần nữa, thân thể sản phụ vô cùng suy yếu! Nếu các người không muốn cô ấy khỏe, thì cứ ráng mà làm ầm lên đi, chúng tôi cũng không ngăn nữa đâu.”
Nhóm thiên sứ áo trắng lần lượt rời đi.
Cô ấy nói rất đúng, bây giờ không phải là lúc so đo với anh ta. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là thân thể của Đình Đình.
Mặc Diệu Dương quay đầu, dừng ở chỗ Vân Lang, lạnh lùng nói: “Mang anh ta đi đi, tôi mà thấy anh ta một giây sẽ không nhịn được mà muốn giết anh ta!”
Vân Lang gật đầu, đỡ Vân Diệp đang ngồi bệt dưới sàn lên.
Vân Diệp đứng dậy, mặc dù sắc mặt cả người trắng bệch bất lực. Nhưng ánh mắt anh ta vẫn mang theo thần sắc thâm sâu khó dò, nhìn Mặc Diệu Dương thật sâu.
Mà trong lòng bọn họ đều biết, món nợ này tuyệt đối sẽ không tính toán tùy tiện như vậy. Sau này, giữa bọn họ chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Vì tình cảm chân thành của bản thân mình, giữa bọn họ chắc chắn sẽ có một trận đấu tranh tàn khốc!
Mạc Ninh Thanh cũng bị cảnh vừa rồi hù dọa, cô thật sự lo lắng, Tiêu Quân sẽ không kịp phản ứng mà ngã sấp xuống. Cho nên, lúc Mặc Diệu Dương hất anh ta ngã ra sau, cô lập tức không nghĩ ngợi gì mà lao đến.
Tiêu Quân nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích, sau khi Mạc Ninh Thanh hồi hồn lại, lập tức nhận ra mình đã thất thố. Cô hốt hoảng buông tay ra, gót chân lùi lại phía sau. Gò má non nớt thoáng chốc đã rạng lên sắc đỏ rám chiều.
Tiêu Quân nhìn cô một cái, sau đó nói: “Cảm ơn.”
“… Không, không có gì!”,đầu lưỡi Mạc Ninh Thanh như xoắn lại.
Sau đó, Tiêu Quân đi đến chỗ Mặc Diệu Dương, hai người nói gì đó.
Mạc Ninh Thanh hận không thể tìm ra một cái lỗ để chui vào là được, cả một đời này không cần đi ra ngoài nữa. Hôm nay Tiêu Quân lần nữa tỏ ra quan tâm bạn tốt Đình Đình, thậm chí có hơi vượt qua chính mình.
Cô cuối cùng cũng nhận ra, trong lòng Tiêu Quân từ đầu đến cuối đều có Đình Đình. Bất kể cô có chen vào thế nào cũng chỉ có thể đứng ở ngoài rìa.
Cô hận sao? Không hận nổi!
Một người là bạn thân nhất đời này của cô, một người là người đàn ông duy nhất làm cô vui vẻ.
Hai người đó dù là ai cô cũng không hận nổi.
Mạc Ninh Thanh yên lặng thở dài một hơi, chỉ trách mình xuất hiện không đúng lúc…