Rất nhanh, dưới gợi ý của Mặc Diệu Phong, Vân Lang cho lui toàn bộ đội cảnh vệ trong phòng, còn bản thân anh ta lại đứng sau Mặc Diệu Phong. Tư thế này, nghiễm nhiên trở thành thị vệ cận thân của anh ta.
Mặc Diệu Phong mặc vest đen, do nằm trên giường thời gian dài, bộ đồ trên người rõ ràng có hơi rộng. Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến khí chất và sự tuấn mỹ của anh ta, ngược lại tạo cho người khác một loại cảm giác tao nhã.
Anh ta hơi nâng cằm, nụ cười trên mặt vẫn thuần chất vô hại như thế, nói với Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên: “Ông tư, ông Quan, ngồi xuống cả đi. Hai người hẹn nhau từ xa xôi như vậy chạy đến là muốn làm gì? Không ngại thì nói cho tôi một tiếng.”
Quả nhiên đều không mong đợi cả đời nhàn hạ.
Sau một thoáng bàng hoàng, Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên thu lại vẻ ngạc nhiên đó, bĩnh tĩnh ngồi xuống.
Mẹ Dung pha xong trà, rót cho bọn họ.
Mặc Diệu Phong nói: “Mẹ Dung, mẹ lui xuống đi, có gì cần tôi lại gọi mẹ.”
“Ừm.” Mẹ Dung mặc dù rời đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mặc Diệu Phong, bà ta vẫn có chút không dám tin, người sức khỏe mạnh trước mắt bà ta thật sự là cậu cả Mặc Diệu Phong!
Mặc Diệu Phong tuy vừa tỉnh lại, nhưng lại không giống dáng vẻ vừa mới tỉnh. Mặc kệ là trên phương diện nói chuyện, hay cử chỉ, anh ta biểu hiện cực kỳ chỉn chu. Không mất đi phong phạm của cậu cả nhà họ Mặc, không mất đi sự lịch sự của một vãn bối.
“Đình Đình, em cũng về phòng đi.” Đây là câu đầu tiên Mặc Diệu Phong nói với An Đình Đình.
An Đình Đình sững người. Giọng nói này, quả thật là anh Phong của cô.
Không những anh Phong đã tỉnh lại, còn là anh Phong có ý thức tỉnh táo, đầu óc linh hoạt, đẹp trai bức người. Cô biết, anh ta kêu cô về phòng là muốn bảo vệ cô. Nhưng, anh ta vừa mới tỉnh, sao biết được thế cục và tình hình trước mắt chứ.
An Đình Đình cảm thấy cô không thể rời khỏi, nhưng, nếu như cô bây giờ từ chối, há không phải rạch mặt của anh sao. Tiếp đó, Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên cũng nhất định phòng bị bản thân, không coi lời của anh ra gì.
An Đình Đình đầu óc xoay chuyển, nói: “Em bây giờ vẫn không mệt, em đi xem ông nội trước, lát nữa sẽ trở lại.” Nói như thế, An Đình Đình đi về phía phòng của Mặc Viên Bằng.
Trương Hữu Long quả nhiên tận chức. Luôn túc trực ở cửa phòng của Mặc Viên Bằng. Mặc ở đại sảnh ngoài đó xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không rời khỏi. Đương nhiên, bên ngoài xảy ra chuyện gì, ông ta đều biết rồi.
Khi nhìn thấy An Đình Đình, hai người gật đầu với nhau.
Bác Trương tránh người, An Đình Đình đẩy cửa bước vào.
Tình trạng của Mặc Viên Bằng không quá tốt, lúc này vẫn đang hôn mê. An Đình Đình mới đầu có hơi lo lắng, cô không cho rằng một mình Mặc Diệu Phong có thể đối phó được hai tên bại hoại bên ngoài đó.
Phải biết, Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên đều không phải kẻ tốt lành gì. Còn nữa, ông tư mở miệng là nói Mặc Diệu Dương đã hy sinh ở bên ngoài, vậy thì tối qua Cốc Nhược Lâm đột nhiên kết bạn messenger với cô, lại là sao?
An Đình Đình ở trong phòng đi qua đi lại, không dễ gì trôi qua được mười mấy phút, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở cửa, cô đưa mắt nhìn Trương Hữu Long, ông ta lập tức hiểu ý.
An Đình Đình trở lại đại sảnh, bỗng cảm thấy bầu không khí này không giống. Hoàn toàn không có tình cảnh hung hăng càn quấy khi không có Mặc Diệu Phong nữa. Ngược lại, còn bắt đầu có ý tâng bốc lẫn nhau.
An Đình Đình biết, đây nhất định là tác dụng trước sự xuất hiện của Mặc Diệu Phong mà xoay chuyển thế cục.
Cô đi đến số pha dài Mặc Diệu Phong đang ngồi, cách anh ta một khoảng thì ngồi xuống.
Lúc này, Mặc Diệu Phong ngoảnh đầu, dường như đã quen thuộc với cô từ lâu, hỏi: “Ông nội còn đang nghỉ ngơi sao?”
An Đình Đình suy nghĩ rồi nói: “Sớm đã tỉnh rồi, ở trên lầu đánh thái cực quyền, giờ đang luyện thư pháp.”
“Ừm.” Mặc Diệu Phong gật đầu, mặt mày lộ sự trầm tư nhàn nhạt, sau đó lại ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước nói chuyện với ông, ông nói thân thể hình như có hơi không thoải mái. Mấy ngày này phiền em dâu chăm sóc ông rồi.”
“Em sẽ.” An Đình Đình đáp.
Hai người một người ca một người xướng diễn với nhau, biểu cảm của mỗi người đều tinh tế không tìm ra được một tia sơ hở. Tất cả, giống như những gì bọn họ nói vậy.
Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên trong lòng có hơi lăn tăn rồi.
Sao mọi chuyện hoàn toàn không giống như tin tức mà bọn họ nhận được? Lẽ nào là tin tức của bọn họ không đáng tin? Hay là hai người bọn họ… Nhưng, tất cả mọi chuyện trước mắt đều chân thật như thế, hoàn toàn không nhìn ra vẻ giả vờ.
An Đình Đình tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện, cô dùng dư quang nơi khóe mắt cẩn thận đánh giá. Lông mày của anh ta sinh ra đã vô cùng tinh tế. Phối với nụ cười nhạt trên mặt của anh ta lúc này, thậm chí không kém hơn Mặc Diệu Dương.
Tất cả mọi chuyện thật sự quá đột ngột rồi. Đột ngột cho đến bây giờ, cô đều không dám tin, người đàn ông ngồi ở trước mắt là anh Diệu Phong. Nhưng, không phải anh ta sẽ lại là ai chứ.
Cũng tức là nói, thần trí của anh Diệu Phong đã khỏi rồi?
Vậy nếu như… Anh ta một khi biết được, ‘bà xã xinh đẹp’ của mình, đã trở thành vợ của em trai anh ta… An Đình Đình không dám nghĩ tiếp nữa.
Mặc Diệu Phong đột nhiên đứng dậy, lười nhác vặn eo, nói: “Ông tư, ông Quan, tôi hơi mệt rồi, không cùng hai người nói chuyện phiếm nữa.”
Dứt lời, bèn đứng dậy, nói: “Tiễn khách.”
Mặc Cảnh Sơn hơi ngây người. Ông ta không ngờ mình lại bị ‘đá’ ra như thế.
Quan Bá Thiên suy cho cùng tâm kế cực kỳ thâm sâu. Ông ta cũng đứng dậy, mắt nhìn đăm đăm vào Mặc Diệu Phong, nói: “Tôi đến làm khách lâu như vậy rồi, còn chưa gặp mặt ông cụ Mặc. Diệu Phong, suy cho cùng tôi với cậu là người thân, cậu thuận tiện mời ông cụ ra đây, tôi muốn ôn lại chuyện cũ với ông cụ.”
Mặc Diệu Phong lúc này đã xoay người lại. Phương hướng bây giờ quay lưng với Mặc Cảnh Sơn, nhưng lại chính diện với An Đình Đình.
An Đình Đình phát hiện, khi Quan Bá Thiên nhắc đến hai từ ‘người thân’ này, mắt của Mặc Diệu Dương vụt qua một tia u ám rõ ràng. Trong đồng tử sâu hun hút, thẩm thấu một tia lệ khí nồng đậm.
Đây rõ ràng chính là một người bình thường có máu có thịt, có thù có hận, có tư tưởng có khát vọng!
Trong lòng chỉ có một giọng nói đang văng vẳng.
Anh Diệu Phong thật sự khỏe lại rồi, anh ấy thật sự khỏe lại rồi…
An Đình Đình cố gắng kiềm chế sự phấn kích trong lòng, cô không thể lộ ra một chút sơ hở nào được. Không thể khiến Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên phát hiện một chút manh mối
“Ông không tiện.”
Khoảnh khắc Mặc Diêu Phong quay đầu, trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh rồi. Trong đôi mắt đó, vẫn trong trẻo vô hại. Chỉ là, lời nói thống khổ này ngược lại có vài phần lạnh lùng.
Đột nhiên, Quan Bá Thiên quát to một tiếng, nói: “Bọn họ đã khống chế ông cụ, người đâu, lôi bọn họ xuống cho tôi!”