Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Cốc Nhược Lâm, Long Đình Đình có thể nhìn thấy từ kính chiếu hậu.
Cô dời tầm mắt sang một bên, vờ như không nhìn thấy.
Xe, đến nhà họ Mặc, Long Đình Đình về đến Thủy Sam Uyển. Lúc thay giày ở cửa trước, mẹ Dung ra đón.
“Đình Đình à, đã muộn thế này rồi, mợ còn đi đâu vậy? Làm hại tìm khắp nơi không ra, tôi còn nghĩ, nếu còn không tìm ra nữa tôi phải bẩm báo cho ông cụ rồi!”
Trên mặt Long Đình Đình mệt mỏi ủ rũ, cởi áo khoác, đưa áo khoác cho mẹ Dung, nói: “Tôi đi ra ngoài có chút việc thôi.”
Mẹ Dung treo quần áo lên, chạy theo: “Có chuyện gì thế? Bên ngoài trời rất lạnh.”
Long Đình Đình đỡ trán: “Một người bạn, gọi tôi ra ngoài có chút chuyện.”
“À.” Mẹ Dung gật gật đầu, còn muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại không hỏi ra.
“Lỗi Lỗi đâu?”
“Cậu chủ nhỏ đã ngủ rồi.” Mẹ Dung đáp.
Long Đình Đình gật gật đầu, không quên dặn dò: “Mẹ Dung, tôi đi lên trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đêm 30 mặc dù lạnh, nhưng đối với người có tình mà nói, cũng là thời gian lãng mạn. Hai người ôm nhau, lẳng lặng cảm nhận thời gian trôi qua, cùng nhau trải qua giây phút cuối cùng của một năm, hôn môi nhau, cùng nhau nói ra mong ước cho năm mới…
Nhưng mà, Long Đình Đình đẩy cửa phòng ra, nhớ đến đêm 30 năm trước.
Vốn là người nhà vui vẻ hòa thuận, nhưng bởi vì người nào đó tự biên tự diễn “mất tích”, làm hại Mặc Diệu Dương đi ra ngoài mấy ngày mới về. Vốn định, năm tiếp theo nhất định phải giữ lấy anh, hai người cùng nhau đón năm mới. Không ngờ, lại là tình huống như này.
Đi đến trên bàn sách, “Đơn thỏa thuận ly hôn” sáng choang đặt ở đó.
Thứ này, từ lúc vào tay Long Đình Đình, cô vẫn cất giữ hoàn hảo. Mà lúc này, cô lại hạ quyết tâm, định ký tên mình lên trên đó rồi.
Không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô và Diệu Dương bắt đầu, cũng là từ một tờ hợp đồng. Chấm dứt với anh, đúng là có cảm giác chấm dứt hợp đồng. Tìm một cây viết, mở thỏa thuận ly hôn ra. Lại đọc chúng nó một lần từ đầu đến cuối, như là ôn tập lại một lần. Mà lòng cô, lại trầm luân vào đó một lần.
Cuối cùng, trong ô cuối cùng, ký lên tên của cô – Long Đình Đình!
Hôm sau.
Văn phòng tổng giám đốc Mặc Thị, Trần Hằng từ thư ký cầm một văn kiện màu vàng đến, giao tận tay Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương mở ra xem, theo bản năng khép mi mắt lại.
Cô cuối cùng cũng là… buông tay rồi! Sau khi chịu đủ tra tấn tinh thần của anh, cuối cùng cũng thả hai tay đang nắm chặt anh. Nhìn ba chữ “Long Đình Đình” xinh đẹp dịu dàng trên tờ giấy kia, tâm đau đớn dữ dội như co quắp lại.
Ngày mùng năm đầu năm, là lúc về nhà mẹ đẻ.
Long Đình Đình dẫn theo bà vú, mẹ Dung, ông cụ Mặc tự mình xin đường, về nhà họ Long ở thành phố C.
Con cái nhà họ Long lần đầu tiên về nhà, trên dưới nhà họ Long đương nhiên không thể chậm trễ được. Long Đình Đình cũng vì mang danh mợ cả nhà họ Mặc rất được người trên dưới nhà họ Long coi trọng.
Cùng với Long Đình Đình chân trước chân sau trở lại nhà họ Long ở thành phố C còn có Tiêu Quân.
Hai người lần này gặp mặt, hai bên đều có chút kinh ngạc!
“Quân!” Giọng Long Đình Đình có chút kinh ngạc.
“Đình Đình, chúc mừng năm mới.” Tiêu Quân tự nhiên thoải mái, rất nhanh đến cạnh cô. Sau đó lấy một bao lì xì từ trong túi ra, nói: “Đây là tiền mừng tuổi của cục cưng!”
Long Đình Đình vốn định từ chối, nhưng mà không lay chuyển được nhiệt tình của anh, đành phải nhận lấy.
Tiêu Quân nhìn tên nhóc trong xe nôi, hỏi: “Năm nay, em nhất định rất vui, nhiều hơn một đứa bé đáng yêu như vậy.”
Vui sao? Cô cũng không biết! Nhưng mà, sự tồn tại của tên nhóc kia, quả thực là làm cô vui hơn không ít.
Thấy cô không nói gì, lúc này Tiêu Quân mới ý thức được mình nói sai cái gì, vội vàng xin lỗi nói: “Đình Đình, thật xin lỗi, anh không có ý gì khác.”
Long Đình Đình gật đầu, hào phóng nói: “Không sao. Đúng rồi, Thanh Thanh đâu?”
“Theo mẹ co ấy về thăm ông bà người thân rồi.”
“À.” Long Đình Đình gật nhẹ đầu.
Lúc này, mẹ Tiêu đi đến, hơi cười kéo tay Long Đình Đình nói: “Đình Đình vào ăn cơm đi.”
“Vâng.” Long Đình Đình gật đầu, rồi mời mọi người cùng nhau đi ăn cơm.
Tiêu Quân vừa muốn đi lên trước, đã bị mẹ ngăn lại.
Mẹ Tiêu khoảng chừng 50 tuổi gì đó, lại bảo dưỡng rất tốt, da thịt trắng nõn, ăn mặc rất có phong phạm của các tiểu thư khuê các. Bà nói: “Con trai, lần này con trở về trùng hợp như vậy?”
“Làm sao vậy, mẹ, có cái gì không đúng sao?” Tiêu Quân giả vờ ngây ngốc.
Mẹ Tiêu vờ tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: “Con là do mẹ sinh ra, chút tâm tư này của con, con cho rằng mẹ không biết?”
Tiêu Quân hơi nghẹn lời, trở nên ngượng ngùng: “Ai da, mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!”
Mẹ Tiêu thay đổi sắc mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Con trai, mặc dù bình thường mẹ rất ít quan tâm chuyện của con, nhưng mà chuyện này, con nhất định phải kiềm chế một chút.”
“Ai nha, cái gì chứ… con cũng không biết mẹ đang nói gì… đi đi, đi ăn cơm.” Tiêu Quân chột dạ trong lòng, muốn qua loa cho qua.
Mẹ Tiêu không phải là một người phụ nữ bình thường, nếu không cũng sẽ không để cho con mình đến thành phố G xa xôi, làm việc với Mặc Diệu Dương. Bà chủ cộng nắm lấy cổ tay Tiêu Quân, nghiêm túc nói: “Con đừng tưởng rằng mẹ không nhìn ra, con thích Đình Đình!”
“…” Tiêu Quân lập tức mất hết tâm trạng.
“Con trai. Đình Đình là một cô gái tốt, mẹ cũng rất thích con bé. Mặc dù mẹ của con bé Chi Nguyệt cũng không phải là người nhà họ Long chúng ta, cũng không có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Long. Nhưng mà, con bé vẫn là cháu gái nhỏ nhà họ Long trên danh nghĩa, còn là mợ cả nhà họ Mặc ở thành phố G! Là vợ hợp pháp của Mặc Diệu Dương!
Người nhà họ Mặc, nhà họ Long chúng ta không muốn đắc tội. Con hiểu ý mẹ không?”
Lời nói của mẹ Tiêu trước bữa tiệc, vô cùng có lý, có căn cứ!
Phàm là gia tộc lớn thượng lưu, đều lấy lợi ích làm chủ yếu, ân oán cá nhân để sang một bên. Không có bao nhiêu gia tộc lớn, sẽ dứt bỏ lợi ích mà đấu đến người chết ta sống! Chuyện này vô cùng tổn thương danh vọng và tài lực của gia tộc.
Cho nên nhà họ Long và nhà họ Mặc, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, ngẫu nhiên gặp mặt, cũng xem như là xã giao, yên ổn vô sự. Nhưng bởi vì Tiêu Quân, làm loạn lên với nhà họ Mặc, hai gia tộc đều không nhận được cái gì tốt, thậm chí còn có kết cục tổn hại cả hai bên.
Tiêu Quân nhíu mày, gật đầu nói: “Mẹ, mẹ nói con đều hiểu… hơn nữa … con, ai! Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối không làm bậy.”
Mẹ Tiêu liếc anh một cái: “Biết là tốt rồi.” Sau đó, phủi phủi bụi còn không tồn tại trên người anh, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm. Cũng sang năm mới rồi, bên ngoài quá lạnh.”
Long Đình Đình ở trong nhà khoảng một tuần lễ rồi dẫn bánh bao nhỏ về thành phố G.