Sau khi Mặc Diệu Dương cúp điện thoại thì đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện suy nghĩ một số chuyện.
Chính vì vậy mà có thể suy nghĩ được chắc chắn là Mặc Diệu Lương nhìn thấy anh và Đình Đình đến đó dùng cơm, sau đó tính toán thời gian xong xuôi, tính toán địa điểm xong xuôi, tính được lúc nào anh sẽ… Hoặc là anh ta vẫn luôn bí mật quan sát.
Nhưng mà còn có một bí ẩn vẫn còn chưa có lời giải đáp, không biết phải định đoạt như thế nào.
Người phụ nữ anh anh em em với anh ta trong thang máy rốt cuộc là ai, nếu nói không phải là Long Đình Đình, nhưng mà lại giống nhau với cô như đúc. Nếu nói như vậy, hiện tại Mặc Diệu Dương đã hoàn toàn không tin Long Đình Đình sẽ lén lút làm ra loại chuyện bỉ ổi này với anh.
Chẳng lẽ… Là thằng nhóc Mặc Diệu Lương này hạ thuốc Đình Đình? Nhưng mà cũng không thể như vậy được.
Dù sao thì anh thấy cô sau khi đi ra ngoài ngoại trừ tóc có hơi hỗn loạn thì sắc mặt và trạng thái của cô đều rất bình thường.
Vậy thì rốt cuộc là vấn đề xảy ra ở đâu?
Có làm như thế nào Mặc Diệu Dương cũng nghĩ không hiểu được rốt cuộc là vấn đề xuất hiện ở đâu, cuối cùng gọi cho Trần Hằng một cuộc điện thoại: “Khoảng thời gian này cậu nhất định phải quan sát cậu ta cho kỹ càng, tuyệt đối không thể để cho cậu ta phát hiện ra hành động của chúng ta, để tránh đánh rắn động cỏ.”
“Vâng.” Trần Hằng gật đầu.
Lúc trở lại phòng bệnh cũng đã hơn bốn giờ.
Mặc Diệu Dương dựa trên ghế sofa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thứ nhất là anh đã mệt mỏi rồi, thứ hai là những chuyện suy nghĩ ở trong đầu quá nhiều, vừa mới dựa vào thì lại ngủ thiếp đi.
Lúc tia nắng sáng sớm chiếu rọi vào trong phòng, hai mắt đang nhắm chặt lại của Long Đình Đình kéo ra một tia hỡ yếu ớt, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác choáng váng hoa mắt, thật sự không tốt lắm.
Cô mở to mắt ra lẳng lặng nhìn trần nhà trắng tinh, từng kí ức ngày hôm qua xuất hiện trong đầu từng chút từng chút một, thẳng cho đến khi ngửi thấy mùi formalin sau đó mới giật mình xem xem mình đang ở đâu.
Ánh mắt di chuyển nhìn xuống, liếc mắt nhìn thấy Mặc Diệu Dương đang nhắm mắt lại ngủ thiếp đi ở trên ghế sofa.
Trong lòng hơi động một chút, anh ở đây cả một đêm đó à? Là anh ấy đưa mình đến đây? Nhưng mà tối ngày hôm qua cô nhớ là mình đâu có liên lạc với anh đâu, hơn nữa cô cũng chưa trở về nhà tổ nhà họ Mặc, sao lại có thể gặp anh được cơ chứ.
Có rất nhiều vấn đề dồn dập tới, đầu càng đau dữ dội hơn nữa.
“Ưm…” Cô không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
Cũng chính là động tĩnh rất nhỏ này làm Mặc Diệu Dương lập tức mở mắt ra từ trong giấc ngủ nông, trong một cái chớp mắt tiếp theo anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Em tỉnh rồi.”
Long Đình Đình mở đôi mắt to nhìn anh, thái độ hiện tại của anh cùng với thái độ lạnh lùng như băng sương của mấy ngày trước cứ như là hai người khác nhau, sự thay đổi này hình như có chút nhanh làm cho người ta không kịp thích ứng.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, Mặc Diệu Dương liền hỏi: “Có phải là khát rồi không, để anh đi rót nước cho em.”
Long Đình Đình liếm liếm đôi môi khô khốc, đúng là rất khát.
Rất nhanh, Mặc Diệu Dương bưng nước đi tới, cánh tay dài ôm cả eo của cô để cô ngồi dậy, sau đó đưa nước qua cho cô.
Long Đình Đình uống một hơi hết ba ly nước, giống như là lúc đó ngọn lửa đang thiếu đốt trong cổ họng mới dịu lại.
“Em có đói bụng không, để anh cho người làm chút đồ ăn mang tới.” Mặc Diệu Dương nói.
Cảm giác của Long Đình Đình có hơi mệt mỏi, không nói gì, người đàn ông thấy vậy thì biết là trong lòng của cô không thoải mái, thế là đứng dậy đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho người đưa thức ăn tới.
Long Đình Đình nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy anh, thái độ mấy ngày nay của anh đối với cô vẫn cứ luôn đang giày vò cô, cũng không phải là cô không cố gắng hỏi han, cô cũng đã bày tâm lý của mình ra cho anh nhìn, nhưng mà anh vẫn cứ mang theo thái độ ghét bỏ như cũ, chính điều đó đã làm tổn thương lòng tự ái của cô rất sâu sắc.
Mà bây giờ anh chẳng thèm nói nguyên nhân là chuyện gì, lại che chở cho cô trăm bề, quan tâm cô, coi cô giống như là một con rối hoàn toàn không nhận được sự tôn trọng. Lúc tâm trạng tốt thì nâng cô lên trời, lúc tâm trạng không tốt thì như là một chiếc giày rách bị bỏ đi, chẳng thèm quan tâm tới.
Rất nhanh, Trần Hằng liền chạy tới mang theo một lượng đồ ăn dành cho hai người.
Lúc anh ta đang chuẩn bị đồ ăn thì Mặc Diệu Dương cũng ở bên cạnh giúp đỡ, mà Long Đình Đình thì nhắm mắt lại không có động tác gì.
Sau khi đã chuẩn bị tốt rồi, ban đầu Trần Hằng muốn chào hỏi cô một tiếng, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ đang nhắm mắt lại như là ngủ của cô, ánh mắt mang theo dò hỏi ý kiến nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương phất tay với anh ta, ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài trước, sau đó anh đi đến bên giường của Long Đình Đình, nói: “Bé cưng, em ăn chút gì đi.”
Long Đình Đình vẫn không có hành động nào như cũ, im lặng nằm ở nơi đó giống như là đã ngủ thiếp đi.
Mặc Diệu Dương suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang giấu ở trong chăn của cô, lúc bàn tay bao lấy bàn tay của cô, Long Đình Đình nhanh chóng rút tay của mình ra rồi quay người lại hướng mặt vào bên trong.
Mặc Diệu Dương bị gạt sang một bên, cả nửa ngày anh mới nói: “Em có lời gì thì đợi một lát nữa chúng ta từ từ nói chuyện với nhau, trước tiên em ăn đồ ăn rồi hẵng nói.”
Lời nói của anh dịu dàng như ném vào trong biển rộng vẫn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào của người phụ nữ.
Mặc Diệu Dương suy nghĩ rồi lại nói: “Vậy được rồi, anh đi ra ngoài trước đây, tự em ăn đi.” Nói xong, anh quay người đi ra khỏi phòng, trong lòng biết rất rõ là cô không muốn nhìn thấy mình. Tối ngày hôm qua đến bây giờ cô đều không ăn được một chút nào, chắc chắn là cô không thể không đói bụng, có lẽ là mình đi ra ngoài thì cô mới có thể ăn cơm.
Đúng là Long Đình Đình thấy đói bụng, nhưng mà cô không muốn đối mặt với anh cũng là thật, mãi cho đến khi anh rời khỏi đây rồi thì cô mới ngồi dậy cầm lấy bát cơm bắt đầu ăn.
Cơm nước và đồ ăn đều đã được người đàn ông chuẩn bị xong, cô cũng chỉ cần cầm chén đũa lên là ăn được rồi.
Mặc dù là cô đói bụng, nhưng mà miệng nhạt nhẽo ăn được mấy muỗng rồi cuối cùng cũng không ăn được nữa, sau khi buông bát đũa xuống thì lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Mặc Diệu Dương đi khoảng một tiếng đồng hồ rồi mới đẩy cửa bước vào.
Phát hiện người phụ nữ đã động vào thức ăn thì mới yên lòng.
Ngày hôm sau, Mặc Diệu Dương làm thủ tục xuất viện, dẫn theo Long Đình Đình trở về nhà cổ nhà họ Mặc. Mặc dù là nói không có bệnh nặng gì, chỉ là uống say cộng thêm việc ngâm nước mưa cho nên bị sốt.
Mặc dù cơn sốt đã giảm rồi, nhưng mà sắc mặt và tinh thần vẫn còn có chút kém.
Bước chân vừa mới đến Thủy Sam Uyển liền nhìn thấy bóng dáng của Mặc Diệu Phong đang đi tới, lúc này Long Đình Đình mới giật mình, dường như là đã qua một đoạn thời gian rồi cô không có gặp anh ta.
“Anh cả.” Cô ngẩng đầu lên chào hỏi với Mặc Diệu Phong.
Mặc Diệu Phong gật đầu đi đến trước mặt, lúc ánh mắt dừng lại trên gương mặt của cô thì lộ ra chút kinh ngạc: “Em sao vậy, sắc mặt tái nhợt như vậy?”
“Em… Bị cảm.”
Mặc Diệu Phong gật đầu: “Chăm sóc tốt cho mình, đều đã là người làm mẹ rồi.”
Khuôn mặt của Long Đình Đình hơi đỏ lên, nhẹ gật đầu.
Đúng vậy đó, trong nháy mắt đã trở thành một người mẹ, sao có thể quên được lần đầu tiên lúc nhìn thấy anh cả Diệu Phong, dưới cái nắng gắt của ánh mặt trời, người đàn ông đang phi nước đại trên bãi cỏ dang rộng hai tay chạy về phía cô.
Thời gian tại sao lại luôn luôn trôi qua nhanh như vậy.
Cô quay đầu lại nhìn về phía cửa, hai người đàn ông đang nhíu mày nói với nhau gì đó.
Đã lâu lắm rồi Mặc Diệu Phong chưa từng xuất hiện, bây giờ anh lại đi đâu nữa vậy chứ? Còn nữa, đột nhiên lại xuất hiện, có phải là gần đây bọn họ có kế hoạch gì đó không?