Chương 88: CHIA SẺ CÙNG MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ
An Đình Đình càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cảm thấy tự tôn của mình đều bị người đàn ông này dẫm đạp không thương tiếc.
Cô vừa khóc, vừa chửi mắng người đàn ông bên cạnh.
Mặc Diệu Dương rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, người phụ nữ này sao lại giống mấy người đàn bà chanh chua vậy chứ? Hoàn toàn không đáng yêu một chút nào. Anh ta lớn tiếng quát: “Ai nói với cô, tôi đụng tới người phụ nữ đã bị người khác chạm qua!”
“Anh, là anh, chính là anh!” An Đình Đình ngước cổ lên, không tỏ ra yếu thế.
“Không có!” Đôi mắt Mặc Diệu Dương trầm xuống, hung hăng nói: “Người lần trước ngủ với cô cũng là tôi!”
“Là anh, là…” An Đình Đình đang muốn khóc nữa thì bỗng dưng, nghe thấy lời nói của người đàn ông, sự tức giận trên gương mặt trong nháy mắt đổi thành kinh ngạc: “Anh…anh nói gì?”
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói: “Tối hôm đó, cô bị trúng thuốc kích dục, là tự tôi vì cô…” Chưa hết câu, anh nhìn về phía người phụ nữ, ném một ánh mắt thật sâu.
Biểu cảm trên gương mặt của An Đình Đình quả thật là quá phức tạp.
Khó có thể tin, cũng không dám tin, xấu hổ chán nản, đau xót hối hận… Cuối cùng, cô khóc lớn lần nữa: “Mặc Diệu Dương, anh cặn bã, đó… đó là lần đầu tiên của tôi!”
“Lần đầu tiên thì sao?” Mặc Diệu Dương tức giận quát, lần nữa chế trụ lại cô: “Cô cho rằng chỉ có cô là lần đầu tiên, chẳng lẽ người khác không phải à? Nếu không phải là đầu óc cô ngây thơ bị người khác lừa thì tôi sẽ cùng cô làm chuyện đó sao? Cô cho rằng cô là ai? Cô cảm thấy cô xứng sao!”
“..” An Đình Đình đang trong kinh ngạc, rất lâu sau đó cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Thì ra tối hôm đó, người cùng cô phát sinh quan hệ, lại chính là Mặc Diệu Dương! Hơn nữa, anh ta cũng là lần đầu tiên.
Nhưng không đúng, anh ta không phải là không thể làm chuyện ấy được hay sao? Anh ta không phải là…
“Anh lừa tôi.” An Đình Đình đứng dậy, vẫn như cũ không có cách nào giải đáp được sự hoang mang trong lòng:
“Bọn họ đều nói anh, nói anh…”
“Nói tôi làm sao? Không thể làm chuyện đó được? Là người đàn ông tàn phế?” Đôi mắt Mặc Diệu Dương khẽ nheo lại, cười lạnh nói: “Toàn lời đồn nhảm, thế mà cô cũng tin. Nếu như lời bọn họ nói là thật, vậy tôi hỏi cô, chuyện xảy ra tối qua của hai người chúng ta, cô làm sao giải thích?”
“..” Gương mặt của An Đình Đình nháy mắt khẽ biến.
Từng hình ảnh hỗn độn của tối qua, đều hiện lên trong đầu.
Cô có thể nghe được tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của người đàn ông, thân thể của cô có thể cảm nhận được sức mạnh bộc phát từ trên thân thể của người đàn ông, mà sự tấn công của anh ta, vừa nhiệt tình vừa sung mãn…
Nếu như vậy, những lời anh ta nói đều là thật?
Cô liên tiếp thất thần hai lần, đều là cùng với Mặc Diệu Dương?
Gương mặt lại từ từ đỏ lên, càng lúc càng nhiều, cho đến khi toàn bộ đều ửng đỏ, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn cũng không dám nhìn anh ta.
“Reng….” Ngoài cửa, truyền đến tiếng chuông.
Mặc Diệu Dương thấy cô ngừng khóc, hầu kết chuyển động: “Tôi đi mở cửa, cô đừng ra.”
An Đình Đình không dám lên tiếng, chỉ khúm núm gật đầu.
Mặc Diệu Dương mở cửa, Trần Hằng đang đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một túi đồ.
Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Mặc Diệu Dương, trên gương mặt của anh ta xẹt qua một tia không được tự nhiên:
“Tổng giám đốc, đây là đồ anh cần.”
“Ừ” Mặc Diệu Dương nhận đồ, xoay người đóng cửa lại.
Một mình Trần Hằng hoang mang đứng ngoài cửa…
An Đình Đình nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng nắm chặt chiếc chăn trên người mình.
Mặc Diệu Dương vứt túi đồ lên trên giường: “Tự đi tắm rửa đi, sau đó thay đồ.” Nói xong, không quay đầu mà đi ra ngoài.
An Đình Đình nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn đi vào trong phòng tắm.
Sau khi tắm rửa một phen, An Đình Đình mặc quần áo vào mới đi ra ngoài. Mà Mặc Diệu Dương ở trong phòng
khách, cũng sớm đã mặc đồ chỉnh tề vô cùng đẹp trai.
Anh ta nói: “Trước tiên quay về biệt thự Thủy Mặc.”
An Đình Đình không đáp lời, yên lặng đi theo sau anh ta.
Hai người đi ra khỏi phòng tổng thống, đi đến cửa thang máy. Có hai chiếc thang máy song song nhau, Mặc Diệu Dương ấn một cái trong đó. Trong nháy mắt bọn họ tiến vào, thì một chiếc thang máy khác cũng mở ra, truyền đến một vài tiếng trao đổi.
“Tối hôm qua, cậu Mặc cùng với người phụ nữ đó ở trong căn phòng của tần này.”
“Tìm cho tôi, nhất định phải tìm ra nó cho tôi, còn có người phụ nữ đó nữa.”
An Đình Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, lướt qua thật nhanh, đè cô vào trong góc, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
“A!” An Đình Đình không kịp thở, hai tay hung hăng đánh lên ngực của anh ta.
Vừa đưa lên, lại nhìn thấy mấy bóng người ở ngoài cửa. Mà người dẫn đầu kia, mái tóc hoa râm, lông mày sâu thẳm, với đôi mắt sáng đến kinh người, đang quét qua chỗ của bọn họ.
Trái tim của An Đình Đình hỗn loạn, đôi mắt người đó sắc bén như chim ưng.
Cửa thang máy đóng lại, Mặc Diệu Dương mới dịch chuyển thân thể, buông cô ra. An Đình Đình cho dù là một người ngốc, cũng hiểu được đôi chút ý đồ mà anh ta làm như vậy là để làm gì.
Cô thấp thỏm không yên hỏi: “Những người vừa này là ai vậy?”
Mặc Diệu Dương nhàn nhạt liếc cô một cái: “Không liên quan đến cô.”
“..” An Đình Đình đành phải ngậm miệng lại.
Thang máy đã đến tầng một, cửa vừa mở ra, Mặc Diệu Dương dắt tay kéo An Đình Đình, dưới chân bước rất nhanh, An Đình Đình chạy chậm đằng sau anh ta, cho đến khi ngồi vào trong xe, mới thở phào một hơi.
Chiếc xe chạy thông suốt trên đường, lấy tốc độ nhanh nhất quay về biệt thự Thủy Mặc. Mà lúc này, Mặc Diệu Phong đã đến trường rồi.
Vào trong phòng, Mặc Diệu Dương nói: “Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ lấy, nếu như có người đến, cho dù ầm ĩ như thế nào, cũng không được ra ngoài, hiểu chưa?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gương mặt của An Đình Đình ngơ ngác, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của người đàn ông, cô cũng không dám hỏi gì nữa, quay trở về phòng của mình.
Quả nhiên, không bao lâu, thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng còi xe.
Trong lòng An Đình Đình sinh ra tò mò, khẽ mở một góc của tấm rèm ra, nhìn ra bên ngoài.
Bầu không khí ở biệt thự Thủy Mặc luôn luôn tĩnh mịch, thậm chí đến cả Mặc Diệu Dương cũng không tùy tiện ấn còi như vậy, bao gồm việc lần trước là Sở Huệ Nhu qua đây cũng chỉ là ấn một tiếng tượng trưng.
Mà lần này, âm thanh bá đạo lại cuồng vọng, nghiêm nhiên như thông báo rằng có nhân vật to lớn nào đó đến.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ có chút chói mắt, An Đình Đình nhìn không rõ phía dưới rốt cuộc có mấy người, nhưng nhìn bóng người thấp thoáng, có lẽ khoảng ba bốn người.
Người giúp việc sớm đã đi ra đón tiếp, ngăn nắp đứng thành hai hàng, hoan nghênh vị đại nhân vật vào cửa.
Cửa xe mở ra, một đôi chân mang giày da bóng loáng đưa ra. Ngay sau đó, Mặc Chấn Ngôn từ trên xe bước xuống.
Mặc Chấn Ngôn, người nắm quyền của gia tộc Mặc thị. Một bộ tây trang màu xanh đậm, cùng với đôi giày da bóng loáng, dưới sự giúp đỡ của Quan Chỉ Thu đi đến trước cửa chính.