Ôn Lam đẩy cửa biệt thự, dáng vẻ thướt tha với đôi giày cao gót, cô ta uyển chuyển bước vào.
Người giúp việc vội vàng bước ra, cung kính chào: “Cô đã về.”
“Ừm.” Ôn Lam vén tóc ra sau tai, đứng ở cửa ra vào thay giày rồi bước vào.
Người giúp việc sắp xếp giày dép và các vật dụng khác, cung kính theo sau, nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô, tối nay cậu chủ có về ăn cơm không ạ?”
Ôn Lam dừng lại bên chiếc sofa da cừu trong đại sảnh, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó cô ta nói: “Tối nay chúng tôi không ăn ở nhà.”
Hôm nay trước khi đi Mặc Diệu Dương đã nói tối nay sẽ ăn cơm với cô.
Sau khi dặn dò xong, Ôn Lam đi tới ban công ngoài trời trên tầng.
Hoàng hôn vừa buông xuống, đây quả thực là khu biệt thự chỉ có giới nhà giàu mới mua được. Phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, hệ thống an ninh trong khu biệt thự vô cùng tinh vi.
Cô ta chống hai tay lên ban công, đón làn gió nhẹ thổi qua trước mặt, hơi nheo mắt lại.
Điện thoại đổ chuông, cô ấn nút nghe máy.
Giọng nói của một người đàn ông từ bên trong truyền ra: “Ôn Lam, xử lý thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, bây giờ Mặc Diệu Dương đã nảy sinh hứng thú với tôi rồi.” Ôn Lam nhướng mày, trên mặt lộ vẻ quyến rũ.
“Tốt lắm! Tiếp tục đi, nhất định phải để anh ta bỏ người phụ nữ kia. Nhưng cô phải nhớ mục tiêu cuối cùng của chúng ta là nhà họ Mặc chứ không phải người phụ nữ đó! Nếu cần thiết… ý tôi là, nếu người phụ nữ đó muốn ngăn cản kế hoạch của chúng ta thì cô hãy bí mật giết cô ta đi!”
Khi Trần Thân nói câu cuối cùng, trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng lạnh.
Ôn Lam khẽ cau mày: “Cô ấy chỉ là một phụ nữ mang thai vô dụng thôi, vì sao phải giết cô ấy? Hơn nữa ông chủ cũng không ra lệnh cho tôi giết cô ấy.”
“Bảo cô làm thì cô làm đi, nói nhiều vậy làm gì!” Trần Thân hơi nóng nảy.
Anh ta đã nhìn ra sự thay đổi trong thái độ của Tang Nham với người phụ nữ đó, mà sở dĩ lần này anh ta sắp xếp Ôn Lam tiếp cận Mặc Diệu Dương chỉ với một mục đích, đó là hy vọng có thể chia rẽ Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình. Chỉ khi bọn họ xa nhau, người phụ nữ đó sẽ rơi vào tay Tang Nham.
Anh ta đã yêu Tang Nham mười lăm năm, sao có thể để Tang Nham bị người phụ nữ khác cướp mất!
Dừng lại một chút, đột nhiên anh ta nảy lên một kế hoạch: “Ôn Lam, cô thấy Mặc Diệu Dương thế nào?”
“…” Sắc mặt Ôn Lam đột nhiên thay đổi, ánh sáng trong mắt trở nên dịu dàng.
Cô ta không nói càng khẳng định suy đoán của Trần Thân. Ha… phụ nữ đều là lòng dạ đàn bà ngu xuẩn, một khi vướng phải tình yêu đều sẽ trở thành con heo ngu ngốc.
Khoảng thời gian này hai người họ sớm chiều ở chung, Mặc Diệu Dương quả thực là một người đàn ông xuất sắc, là kiểu người phụ nữ đến gần là sẽ yêu. Mặc dù Ôn Lam đã quên hết mọi chuyện quá khứ, nhưng cô ta sẽ không quên mình vẫn là con gái.
Đây là bản tính trời sinh của phụ nữ! Nhất là đối với đàn ông ưu tú có sức hút trí mạng! Huống hồ, Mặc Diệu Dương lại chính là kiểu đàn ông đẹp trai hiếm có, làm gì có người phụ nữ nào không rung động?
“Hôm qua tôi đã nói với ông chủ, anh ấy cũng hy vọng cô có thể có nơi nương tựa đáng tin cậy. Chỉ cần người phụ nữ kia rời xa anh ta thì chẳng phải người đàn ông ấy sẽ hoàn toàn thuộc về cô rồi sao? Hơn nữa tôi cũng sẽ nói với ông chủ, chúng ta chỉ cần mọi thứ của nhà họ Mặc, còn người đàn ông ấy, chúng ta sẽ giữ mạng anh ta lại và để anh ta trở thành người của cô.”
Điều kiện Trần Thân đưa ra thực sự quá hấp dẫn.
Lòng Ôn Lam đột nhiên sục sôi, xem ra chuyện này so với việc yêu cầu cô ta giết người còn hứng thú, kích thích hơn! Cô ta gật đầu: “Tôi nghĩ đã đến lúc người phụ nữ kia rời đi rồi.”
Ôn Lam để điện thoại xuống, đúng lúc nhìn thấy xe Mặc Diệu Dương từ xa đi vào.
Người đàn ông đỗ xe, bước ra khỏi gara rồi đứng dưới tầng, người phụ nữ ở tầng trên cũng đang nhìn anh. Vài giây sau, người đàn ông giơ tay lên, làm động tác hôn gió…
Long Đình Đình mặc đồ rộng rãi tối màu, tóc buộc gọn gàng phía sau, mặc dù chân đi giày bệt nhưng vẻ đẹp tự tin toát ra từ người cô khiến cô không hề có cảm giác mệt mỏi hay mập mạp mà phụ nữ mang thai nên có.
Cô đẩy cửa nhà hàng đồ Tây, đôi mắt to xinh đẹp nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chóng tìm thấy vị trí đối phương, cô nở nụ cười nhẹ đi về phía đó.
Mặc Diệu Dương và Ôn Lam ngồi đồi diện nhau, trên bàn có đồ uống đắt tiền và đồ ăn được trang trí đẹp mắt, ngon miệng.
Long Đình Đình cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài tươi cười.
Mặc Diệu Dương không hề vì Long Đình Đình đến mà tỏ ra có gì khác thường. Trong mắt anh đầy vẻ dịu dàng, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, Ôn Lam.
Sự xa cách, thờ ơ trong mắt anh là để cho Long Đình Đình!
Còn Ôn Lam, sau khi nhìn thấy Long Đình Đình, trên mặt lướt qua một tia mất tự nhiên.
Long Đình Đình đến bên bàn, tự rót cho mình một ly rượu vang, cô cầm lên, cụng ly với chiếc ly của Ôn Lam trên bàn: “Chúc mừng cô Ôn.”
Ôn Lam đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô ta cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Cảm ơn cô, Đình Đình.”
“Chồng tôi dùng tài sản chung của vợ chồng chúng tôi mời cô ăn tối, đúng là cô phải cảm ơn tôi!” Đáy mắt Long Đình Đình lộ vẻ khinh miệt.
Sắc mặt Ôn Lam đột nhiên trắng bệch, cô ta cắn môi nhìn người đàn ông đối diện.
Mặc Diệu Dương cắt miếng bít tết trước mặt một cách ưu nhã, như thể không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Mặc dù Long Đình Đình cầm ly rượu nhưng cô không uống, cầm chiếc ly trong tay suy nghĩ: “Đúng rồi, cô nói xem, tôi nên chúc cô tân gia hay là chúc cô cuối cùng cũng bám víu được vào người giàu có, cướp chồng người khác rồi trở thành người thứ ba đây?”
Những lời này của Long Đình Đình là lời buộc tội trắng trợn.
Giống như một cái tát giáng mạnh vào mặt Ôn Lam, mặt cô ta đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, nhìn Mặc Diệu Dương ở phía đối diện bằng ánh mắt tủi thân, khó chịu.
“Diệu Dương…”
Mặc Diệu Dương đặt dao nĩa xuống, ngón tay thon dài hơi nhấc lên, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi khoé miệng, sau đó đặt nó sang một bên, anh mới chậm rãi nói: “Đình Đình, xin lỗi Ôn Lam.”
“Em không!” Long Đình Đình hất hàm, thậm chí còn chẳng quan tâm đến thái độ của Mặc Diệu Dương.
Cô lắc lắc ly rượu vang trong tay rồi nói: “Màu sắc của rượu này thật đẹp, chắc là rất đắt đúng không? Nhưng tôi lại muốn lãng phí.”
Nói xong, cô hất ly rượu trong tay về phía Ôn Lam.
“A… trời ơi!” Ôn Lam trở tay không kịp, cô ta bị hắt rượu vang lên mặt, rượu chảy dọc theo gò má cô ta rồi nhỏ xuống người.
Mặc Diệu Dương nổi giận, anh đứng dậy mắng cô: “Long Đình Đình, cô điên rồi sao?”
Anh gần như lao đến bên cạnh Ôn Lam, không chút do dự đẩy Long Đình Đình sang một bên: “Lam Lam, em không sao chứ? Để anh lau cho em.”