Long Đình Đình mở cửa, liếc nhìn người đàn ông anh tuấn đang đứng ở bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Thành mỉm cười, nhấc chân đi vào. Long Đình Đình không có ý định nhường đường, vẫn đứng chặn ở cửa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta.
Người đàn ông cong môi nói: “Làm sao vậy? Sắc mặt của em rất lạ.”
“A? Tôi à? Có sao?” Mặt Long Đình Đình nóng lên, đưa tay sờ sờ mặt của mình.
“Vậy tại sao không cho tôi vào? Chẳng lẽ có người ở bên trong, tôi vào không tiện sao?”
“Làm sao có thể.” Long Đình Đình cười xoay người rời đi: “Vào đi.”
Cố Thanh Thành bước vào, mẹ Dung nói: “Cậu Thành, để tôi đi rót nước cho cậu.”
Cố Thanh Thành gật đầu, cảm ơn, sau đó hỏi: “Mẹ Dung, muộn như vậy, sao dì còn chưa ngủ?”
Mẹ Dung không đi dự tiệc cưới, Long Đình Đình và những người khác về rất muộn, mẹ Dung lẽ ra phải đi ngủ từ lâu mới đúng.
“Uh … không phải Đình Đình về sao? Dì sợ nó đói. Đi xem có nguyên liệu nấu ăn nào không đã, để nấu cho nó bữa tối.” Mẹ Dung trả lời, sau đó đặt cốc nước xuống: “Cậu Cố, mời uống trà.”
“Cảm ơn mẹ Dung.” Cố Thanh Thành nhấp một ngụm trà sau khi ngồi xuống.
“Thanh Thành, anh đến đây có chuyện gì không?” Long Đình Đình hỏi.
Cố Thanh Thành nói: “Tôi cũng hơi đói. Trong bữa tiệc tôi vẫn chưa ăn gì. Vì vậy đến đây xem có gì ăn không. Vừa hay mẹ Dung cũng nói em đói, vậy sao chúng ta không ăn chung nhỉ?”
Hóa ra là thế này! Long Đình Đình quả thực hơi nhẹ nhõm, nhưng … ở bên trong vẫn có một người đang trốn, cô không thể rời khỏi: “Bây giờ, tôi … không đói nữa!”
“Hả?” Cố Thanh Thành giật mình.
Long Đình Đình giả vờ ngáp một cái: “Ai, vừa về đúng là hơi đói bụng. Nhưng bây giờ không đói nữa, mà là hơi buồn ngủ, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Đây chắc chắn là lệnh đuổi khách, nhưng được nói ra một cách khá khéo léo.
Cố Thanh Thành là ai? Là một chuyên gia nổi tiếng da mặt dày và giả vờ ngu ngốc. Anh ta đứng dậy nói: “Đừng ngủ nữa, đói bụng mà đi ngủ cũng không tốt. Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.” Vừa nói vừa kéo Long Đình Đình đi ra ngoài.
Khi đi đến trước mặt mẹ Dung, cũng kéo lấy mẹ Dung: “Đi thôi mẹ Dung, chúng ta đi ăn.”
“Uh, cậu Cố, tôi không đi đâu…”
“Không xa lắm đâu, ở quán ăn trong khách sạn này.”
Cố Thanh Thành dường như thật lòng muốn đưa họ đi ăn tối, rốt cuộc hai người phụ nữ cũng không thể từ chối được.
Long Đình Đình cảm thấy đi cũng tốt, Mặc Diệu Dương có thể tự mình rời đi.
Mẹ Dung mở cửa ra rồi đóng cửa lại. Nhóm người đi tới thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, Long Đình Đình nháy mắt với mẹ Dung nói: “A, mẹ Dung, tôi không mang điện thoại di động, mẹ lấy giúp tôi với.” Nói xong liếc nhìn thẻ phòng trong tay.
Ý định ban đầu của cô là để mẹ Dung quay lại và bảo Mặc Diệu Dương rời đi.
Mẹ Dung không ngốc, lập tức hiểu ý, gật đầu nói: “Được, tôi về lấy ngay.”
Bất ngờ, Cố Thanh Thành cầm lấy thẻ phòng trên tay cô, nói: “Em đến tầng một của khách sạn trước đi. Để tôi lấy điện thoại cho.”
“Này… Thanh Thành… này…”
“Cậu Cố…”
Cố Thanh Thành đi ra khỏi thang máy không quay đầu nhìn lại, chuyện này khiến hai người phụ nữ kia lo lắng không thôi!
Làm sao đây? Đuổi theo thôi! Thế nhưng, Cố Thanh Thành là một người đàn ông vai rộng chân dài, anh ta nhanh chóng đi đến trước cửa phòng. Khi anh ta quẹt thẻ vào cánh cửa thì hai người phụ nữ kia mới đuổi tới.
“Ding” một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Cố Thanh Thành đẩy cửa từ bên ngoài vào, trong khi Mặc Diệu Dương kéo cửa từ bên trong.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của hai người chạm nhau. Một người bên trong và một người bên ngoài.
“Ha, cậu hai Mặc, sao lại ở đây?” Cố Thanh Thành dường như đã biết được cái gì, khi nhìn thấy Mặc Diệu Dương cũng không thấy quá kinh ngạc.
Nói xong, anh ta quay đầu lại, sâu xa nhìn Long Đình Đình, nói: “Đây là phòng của bạn gái tôi, anh ở đây làm gì?”
Sau khi anh ta nói xong, đôi mắt sắc lẹm như dao, tức giận nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương đương nhiên không sợ, lạnh lùng nói: “Bạn gái của anh? Hỏi cô ấy xem, cô ấy có thừa nhận không!”
“Cho dù không thừa nhận, nửa đêm anh lại lẻn vào đây, anh muốn làm gì?” Cố Thanh Thành nói xong, lấy điện thoại ra bấm số của nhân viên bảo vệ ở sảnh khách sạn. Điện thoại được kết nối, Cố Thanh Thành tức giận nói: “Hệ thống an ninh của khách sạn các người bị sao vậy? Vô dụng rồi sao?”
“Xin lỗi, cậu Cố, cho hỏi có chuyện gì vậy?”
“Gọi ngay 113 đến cho tôi, một tên trộm đã lẻn vào phòng bạn gái tôi. Tôi nói các người biết, nếu tôi mất gì … uh!”
Cố Thanh Thành chưa kịp nói xong thì đã bị Mặc Diệu Dương đấm một cú vào má.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Mặc Diệu Dương sớm đã ngứa mắt tên đàn ông này rồi, lúc này anh ta còn dám nói Long Đình Đình là bạn gái của anh ta. Anh ta xứng sao!
Mặc Diệu Dương đánh người trong khách sạn, không xong rồi!
Long Đình Đình không nghĩ nhiều, cô đứng bảo vệ trước mặt Cố Thanh Thành: “Mặc Diệu Dương, anh dừng tay lại! Ai cho phép anh đánh người?”
Mặc Diệu Dương là người luyện võ, Long Đình Đình hiểu rõ nắm đấm anh tung ra mạnh cỡ nào. Mặc dù Cố Thanh Thành cũng tập thể dục, nhưng cũng chỉ tập để giữ gìn vóc dáng mà thôi, tuy quay phim cũng cần phải có võ công cơ bản, nhưng so với Mặc Diệu Dương thì quả thật là khoa chân múa tay, quả thật không cùng một đẳng cấp!
Nếu cô không ngăn lại, Mặc Diệu Dương có thể sẽ đánh chết anh ta!
“Long Đình Đình!” Mặc Diệu Dương tức giận đến mức mặt mày xanh mét. Cô thế mà bảo vệ anh ta, giúp người ngoài đối phó với chính mình. Lửa giận trong lòng người đàn ông đột nhiên nổi lên, anh mở miệng chỉ trách: “Nhìn cô xem, sa đọa thành cái dạng gì rồi! Phụ nữ đã ly hôn đều hèn hạ như vậy sao? Thấy đàn ông thì bổ nhào lên!”
Sức lực toàn thân Long Đình Đình dường như đã bị rút cạn bởi lời chỉ trách này. Anh thế mà … thực sự nói cô hèn hạ, sa đọa, thấy đàn ông là bổ nhào lên?
Trong mắt anh, cô là người như thế sao?
Những vết thương lớn nhỏ còn chưa kịp lành lại, lúc này lại một lần nữa bị xé toạt ra, máu me đầm đìa chảy ra từng giọt. Mặt cô bỗng tái đi.
Cơn giận của Mặc Diệu Dương vẫn chưa biến mất, vừa rồi còn bảo anh trốn ở một căn phòng khác. Anh không được chào đón đến mức đó sao, cần phải che giấu mới được? Sự tồn tại của anh làm trở ngại cô và người đàn ông khác hẹn hò?
“Đây chính là truyền thống của nhà họ Long các người? Mẹ cô mang thai khi chưa lập gia đình. Còn cô thì sao? Bụng đói vơ quàng, đến một diễn viên cũng xem là bảo bối? Thật là thứ đê tiện bẩm sinh!”