Ngày hôm nay tâm trạng của Mặc Diệu Lương dường như là vô cùng tốt.
Trở lại phòng làm việc, anh ta mở web page trên điện thoại ra tìm kiếm tên của bé trai và bé gái mà mình đã suy nghĩ, muốn xem xem những cái tên này có ý nghĩa như thế nào.
Trong lúc anh ta đang so sánh từng cái tên, phân tích chúng, trang web đột nhiên nhảy ra giao diện quảng cáo.
Anh ta cũng không cảm thấy hứng thú, lúc đầu anh ta muốn đóng nó lại nhưng mà người phụ nữ trong giao diện quảng cáo đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta, anh ta đưa tay mở ra, phát hiện là một đoạn video.
Hóa ra là công viên nước của Hải Thành đang được quảng bá rầm rộ, thậm chí là được quảng bá rộng rãi ở thành phố G.
Nhìn người phụ nữ trong video ăn mặc lịch sự nhã nhặn, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tràn đầy nụ cười tự tin, kiểu tóc của cô đã thay đổi rồi, giống như là cả người đều đã thay đổi khí chất.
Trên người của Long Đình Đình có một loại ma lực có khả năng hấp dẫn người khác, đang dẫn dắt Mặc Diệu Lương thật sâu, trong đầu của anh ta xuất hiện bóng dáng của Tô Tiểu Niệm. Mặc dù cả hai đều giống nhau như đúc, thậm chí còn có thể nói là khuôn mặt cùng một khuôn, nhưng lại mang đến cho người ta hai cảm giác hoàn toàn khác biệt nhau.
Gương mặt của Tô Tiểu Niệm là một gương mặt u buồn ai oán, thê lương tuyệt vọng… chỉ cần nhìn thấy cô ta thì bản thân sẽ trở nên không vui, sẽ bị khí tức bi thương ở trên người của cô ta bao trùm, tâm trạng cũng sẽ trở nên nặng nề ngột ngạt, người nào ở bên cạnh của cô ta đều muốn tránh xa ra, tránh cô ta càng xa càng tốt.
Mà gương mặt của Long Đình Đình lại là một cảm giác yên bình theo năm tháng, nó mang đến một cảm giác yên ổn, có tuổi trẻ, có ước mơ, có hoài bão, chỉ cần ở bên cạnh của cô, tâm trạng sẽ đột nhiên trở nên vui vẻ hơn, sẽ làm cho người ta không tự chủ được mà đi theo bước tiến của cô, cam tâm tình nguyện đuổi theo cô, nỗ lực vì cô, trầm luân vì cô.
Quả nhiên đó chỉ là một cái đồ giả mà thôi, mấy ngày nay mình còn đối xử với cô ta thành thật như thế, thật sự buồn cười mà.
Mặc Diệu Lương thu hồi điện thoại bắt đầu một ngày làm việc.
Nhưng mà một tiếng đồng hồ vừa mới trôi qua, điện thoại riêng của anh ta liền liều mạng vang lên.
“Có chuyện gì?” Là trong biệt thự gọi tới, Mặc Diệu Lương mơ hồ cảm thấy có lẽ là xảy ra chuyện gì đó.
“Ông chủ, không xong rồi… bệnh tình của cô chủ tái phát, không biết là tại sao cô ấy lại mở cửa sổ ra muốn nhảy xuống phía dưới… Ông chủ, ông chủ mau trở lại đi…”
Quả nhiên là Tô Tiểu Niệm lại bắt đầu nổi điên.
Đáng chết! Thật sự bị cô ta giày vò đến chết rồi: “Vệ sĩ đâu rồi, người giúp việc đâu rồi, nhiều người như vậy mà các người lạ không trông chừng được một mình cô ấy hả, thuê các người được cái gì chứ?”
“Ông chủ… trong tay của cô chủ có… có dao.”
Mặc Diệu Lương tức giận quả thật muốn cầm một con dao tự tay giết chết Tô Tiểu Niệm, bởi vì người phụ nữ này mà cuộc sống thích tự do tự tại thoải mái của anh ta đã hoàn toàn thay đổi thành một bộ dạng khác, trong vòng một tháng nay anh ta giống như là một điều dưỡng trong bệnh viện, hầu hạ ở bên cạnh của một bệnh nhân tâm thần.
Còn tiếp tục như vậy, cho dù cô ta không trở nên tốt lên thì anh ta cũng sắp bị cô ta ép đến điên rồi.
“Để cô ta chết đi!” Trong lòng của Mặc Diệu Lương đột nhiên lại xuất hiện một suy nghĩ ác độc như thế, chỉ cần cô ta chết rồi thế thì tất cả những cơn ác mộng này mới có thể chân chính kết thúc được, anh ta đã sắp bị người phụ nữ này hành hạ tới chết.
“Ông chủ… anh nói cái gì vậy… ông chủ, ở bên ngoài có rất nhiều người đến đây…”
“Có ai?” Mặc Diệu Lương đột nhiên trở nên cảnh giác.
“… có cảnh sát, còn có… còn có phóng viên nữa…”
Mặc Diệu Lương chỉ cảm thấy đầu của mình sắp vỡ ra, anh ta vội vàng đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài: “Nghe đây, giữ cửa cho cẩn thận, người ở bên ngoài bất kể là ai cũng không thể cho một người trong số họ bọn họ bước vào, các người làm dịu cảm xúc của cô chủ, tôi trở về ngay.”
Mặc Diệu Lương lại trở về biệt thự một lần nữa, đúng là ở bên ngoài có rất nhiều người đang bao vây, ngẩng đầu nhìn lên trên bệ cửa sổ trên mái nhà của mình. Tô Tiểu Niệm đang ngồi ở đó, đang không ngừng la hét tê tâm liệt phế đến khàn cả giọng.
“Con đàn bà chết tiệc!” Mặc Diệu Lương dừng xe ở ven đường, mở cửa xe bước ra bên ngoài.
Đám vệ sĩ đứng bao vây ở cửa nhưng mà cho dù như thế nào cũng không thể ngăn cản được những người kia điên cuồng quay chụp, nhất là lúc Mặc Diệu Lương xuất hiện, lập tức có người nhận ra thân phận của anh ta, chen chúc chạy tới.
“Người này là chủ của căn nhà… hình như là… trời đất ơi, là cậu ba nhà họ Mặc.”
“Thật sự là cậu ba nhà họ Mặc, chẳng lẽ chuyện xấu đồn thổi hồi lúc trước là sự thật hả?”
“Cậu ba Mặc muốn bỏ rơi người thứ ba, người thứ ba không đồng ý, lấy cái chết ép buộc?”
Trong lúc nhất thời có đủ loại lời bàn tán.
Mặc Diệu Lương bỏ rơi các phóng viên ở đằng sau, đi vào trong nhà, thừa dịp không ai chú ý anh ta kéo Tô Tiểu Niệm từ cái chết trở về, ở bên ngoài biệt thự đang hò hét ầm ĩ, nếu như muốn nơi này trở lại yên bình thì chắc có lẽ là khả năng không lớn.
Nguyên nhân mà cảm xúc của Tô Tiểu Niệm đột nhiên lại suy sụp là bởi vì một đoạn video.
Mặc Diệu Lương nhốt Tô Tiểu Niệm như là bị điên ở trong phòng ngủ, để đám người giúp việc ở trong nhà đứng trong phòng khách tìm hiểu tình huống. Hóa ra là trạng thái ngày hôm nay của cô chủ vẫn luôn tốt, còn kêu vệ sĩ đi theo cô ta, cô ta muốn đi ra ngoài tản bộ.
Một cô bé nhỏ đang chơi điện thoại của người lớn chạy đến trước mặt của cô ta, cũng không nói chuyện, vươn tay ra đưa đoạn video đang được mở ở trong điện thoại di động của mình cho Tô Tiểu Niệm nhìn xem.
Chính là vào lúc đó Tô Tiểu Niệm đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta thiếu chút nữa đã muốn giết chết cô gái nhỏ cho cô ta xem đoạn video đó, làm cho phụ huynh của cô bé đó giận dỗi mắng chửi vài câu.
Lúc vệ sĩ xem đoạn video đó, thế mà lại không có cách nào phát lại nữa.
Tô Tiểu Niệm được đám vệ sĩ dẫn về nhà, cảm xúc đã không bình thường, nói cái gì mà muốn đánh chết nghiệt chủng ở trong bụng, tìm kéo tìm dao ở trong phòng muốn cắt bụng của mình lấy nghiệt chủng ở trong bụng ra.
Nói chung thì chuyện xảy ra là như vậy, chỉ có điều là… hiện tại điều duy nhất cần làm chính là điều tra xem ngày hôm nay rốt cuộc Tô Tiểu Niệm đã xem đoạn video gì.
Trong lúc Mặc Diệu Lương đang suy nghĩ, điện thoại di động lại vang lên.
Là Mặc Diệu Dương, trong lòng của anh ta lập tức nghĩ đến cái gì đó, mặt không đổi sắc nghe điện thoại.
“Chú em, cậu đang bận à?”
“Anh muốn nói cái gì?” Mặc Diệu Lương lạnh lùng nói.
“Ha ha.” Trong điện thoại di động vang lên tiếng cười quỷ dị của Mặc Diệu Dương: “Người của tôi nói rằng trong khoảng thời gian này nhìn thấy cậu vừa đi vừa chạy về trong công ty, tôi muốn xem xem cậu đang bận chuyện gì.”
“Mặc Diệu Dương, có phải là trò quỷ do anh gây ra hay không hả!” Mặc Diệu Lương cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tại sao Tô Tiểu Niệm vừa mới xảy ra chuyện, anh liền gọi điện thoại đến rồi, trùng hợp như vậy à.
“Nói cái gì vậy chứ, tôi còn sợ là Tiểu Niệm ở nhà một mình sẽ khó chịu, tìm một cô bé chơi với cô ta mà thôi.”
“Mặc Diệu Dương, quả nhiên là anh!” Mặc Diệu Lương siết chặt nắm đấm.
Mặc Diệu Dương lại tiếp tục nói: “Tôi đã để cô bé đó tận tình cho cô ta xem một đoạn video, không biết là cô ta có thích hay không nữa. Như vậy đi, để một lát nữa tôi gửi video qua cho cậu, cậu cũng xem xem.”
Nói xong, không thèm để ý đến tâm trạng của Mặc Diệu Lương, trực tiếp cúp điện thoại.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của Mặc Diệu Lương lại nhận được một tin nhắn messenger, anh ta mở ra xem, quả thật là một đoạn video.