Long Đình Đình sửa soạn một phen.
Một chiếc váy bánh bèo màu vàng ngà, hoàn hảo che đi cái bụng phình lên của cô. Cô ngửa mặt lên trời, không những không có nửa điểm người mang thai bình thường đều sẽ có, làn da trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn đến phát sáng.
Tuy phần bụng to lên, nhưng điều này không thể giảm bớt nha sắc trẻ trung của cô. Nhìn thế nào cũng là một bà mẹ trẻ tràn đầy sức sống.
Mặc Diệu Dương vẫn mặc vest lịch lãm.
Thì ra, Mặc Diệu Dương đến đây tham gia một cuộc đấu thầu của thương hiệu quốc tế. Sau khi kết thúc sẽ có tiệc từ thiện. Thật ra anh làm như thế, cũng là muốn dẫn Long Đình Đình đến cho quen mặt, anh rất hy vọng cô có thể nhận công trình Thủy Thượng Lạc Viên của Hải Thành.
Đương nhiên, cô nếu như không muốn làm, cũng được. Quyền chọn lựa và quyền quyết định đều nằm trong tay cô. Điều anh nên làm chính là ủng hộ cô vô điều kiện.
May mà cuộc đấu thầu rất nhanh đã kết thúc, đại sảnh tổ chức tiệc cũng tương đối trang nhã.
Mặc Diệu Dương đỡ Long Đình Đình, đi chào hỏi mọi người, anh đều sẽ giới thiệu thân phận của Long Đình Đình trước, sau đó mới nói vào vấn đề chính với người ta, hoặc hàn huyên hoặc bàn chuyện hợp tác.
Long Đình Đình nhíu mày, có lẽ đứng có hơi mệt rồi.
Mặc Diệu Dương nhận ra liền nói: “Anh đỡ em qua đó nghỉ ngơi.”
Long Đình Đình gật đầu, lúc này, có người đến tìm Mặc Diệu Dương.
Cô bèn nói: “Em đi vào phòng vệ sinh.”
Dứt lời, sau khi nghe anh dặn dò mấy câu, cô xoay người rời khỏi.
Mặc Diệu Dương luôn nhìn theo bóng dáng của cô, sau khi đi vào mới quay đầu lại, nói chuyện với người đó.
Lúc này, phía cửa lớn của đại sảnh, đột nhiên có một cô gái trẻ trung thân hình bốc lửa. Do bữa tiệc tối đã diễn ra được khoảng một lúc rồi, cho nên lúc này có người đến, cơ bản sẽ không dẫn đến chú ý gì.
Tuy nhiên, cô gái này lại khác.
Gương mặt của cô ta hoàn mỹ mà tinh tế, thoát tục mà thanh tú. Giống như nữ thần từ trên trời rơi xuống, tiên tử hạ phàm cũng không ngoa. Chiếc áo trắng ôm sát ngực lộ ra xương quai xanh gợi cảm, đôi bồng đảo sừng sững nửa hở như một chú thỏ con, đàn ông nhìn thấy tuyệt đối không rời được mắt.
Sau khi cô gái đó bước vào, đôi mắt to long lanh ánh nước tìm kiếm trong đám đông. Nhưng ý đồ của cô ta không rõ ràng. Rõ ràng là tìm người, nhưng ánh mắt này, chỉ cho người ta thấy một vẻ đẹp không rời mắt được.
Mặc Diệu Dương không hề chú ý đến nhân vật này, sự chú ý của anh đều tập chung về hướng mà Long Đình Đình rời khỏi.
Bỗng, ánh đèn trên đỉnh đầu hơi tối đi.
Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng đàn vĩ cầm lãng mạn, trước mặt của Mặc Diệu Dương đột nhiên có một mỹ nữ đi đến. Mà sự xuất hiện của cô ta khiến người đàn ông đang nói chuyện với Mặc Diệu Dương phải kinh ngạc.
Ánh mắt của cô ta nhìn thẳng vào anh ta.
Cô gái xinh đẹp chỉ mỉm cười với anh ta, sau đó xoay đầu, nhìn Mặc Diệu Dương, nói: “Vị này thiết nghĩ chính là cậu hai nhà họ Mặc?”
Sắc mặt của Mặc Diệu Dương rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả phản ứng cũng rất lạnh nhạt, khẽ gật đầu, nói: “Phải.”
“Hạnh ngộ. Tôi tên là Ôn Lam, lần đầu gặp mặt.” Ôn Lam khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều, một bàn tay trắng nõn chìa ra trước Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương chỉ bắt tay xã giao.
Thái độ của anh rất lạnh lùng, dựa lý nào nói, người bên cạnh đều sẽ cảm thấy ngại ngùng hoặc biết khó mà lui. Nhưng Ôn Lam hình như không có cảm giác đó, vẫn hào sảng hạ tay xuống, đứng ở bên cạnh anh, nói: “Cậu hai, có thể mời tôi nhảy một bài không?’
Giữa chân mày của Mặc Diệu Dương đã lộ ra sự không vui nhàn nhạt: “Không cần, con người tôi không thích khiêu vũ.”
Lúc này, người đàn ông vừa rồi đang bàn chuyện với Mặc Diệu Dương, vẻ mặt tiếc nuối. Anh ta chân thành nói với Ôn Lam: “Cô Ôn, nếu cậu hai đã không có hứng khiêu vũ, tôi lại rất có hứng thú. Không bằng, tôi nhảy cùng cô Ôn một bài.”
Tiếng vĩ cầm lãng mạn, cảnh đẹp êm đềm, nếu có giai nhân như này… Mọi thứ dường như thật câu dẫn lòng người.
Khi trên mặt của anh ta lộ ra vẻ háo hức mong chờ, Ôn Lam khẽ thở dài, ngước đôi mắt tuyệt đẹp lên, mang theo thần sắc có hơi tiếc nuối nhìn anh ta, nói: “Đáng tiếc… tôi không thích khiêu vũ với người tôi không thích…”
“Hừm…” Không ngờ lại bị cự tuyệt.
Nhưng, thấy đôi mắt tuyệt đẹp mà mê người này, anh ta hoàn toàn không có chút tức giận.
Lực chú ý của Mặc Diệu Dương vẫn đặt ở hướng Long Đình Đình rời khỏi. Tính thời gian thì nên ra rồi. Anh nhấc chân đi về phía đó.
Đâu ngờ, cô gái đó đột nhiên đưa tay ra, túm lấy cổ tay của anh.
Mặc Diệu Dương trong tình huống không đề phòng, cơ thể xoay lại, mà người phụ nữ này giả bộ đi giày cao gót bị trẹo, khẽ hô lên một tiếng, sau đó cả người liền ngã vào trong lòng của anh.
Mặc Diệu Dương bỗng cảm thấy trong khoang mũi truyền đến mùi nước hoa trên người của người phụ nữ này.
Long Đình Đình trước giờ không dùng nước hoa, hiếm lắm mới cùng anh chơi đùa mới xịt một ít. Cho nên, Mặc Diệu Dương tóm lại mà nói, vẫn rất phản cảm với mùi nước hoa.
Theo phản ứng tự nhiên, một tay của anh để lên vai của cô ta, muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng, người phụ nữ này hình như trong nghề, Mặc Diệu Dương cũng không có ngờ, một cái đẩy này của mình, vậy mà không có đẩy cô ta ra. Ngược lại, người phụ nữ này ở trong lòng anh không nhúc nhích.
Mà người đàn ông vừa mới rời khỏi đó, từ xa nhìn thấy một màn này. Vừa rồi còn từ chối dứt khoát như thế, lúc này lại ôm chầm lấy rồi…
Cảnh đầu tiên khi Long Đình Đình đi ra chính là cảnh Mặc Diệu Dương ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng.
“…” Cả người cô bỗng chốc hóa đá tại chỗ.
Dư quang nơi khóe mắt của Mặc Diệu Dương sau khi nhìn thấy bóng dáng màu vàng ngà, bỗng liên tưởng đến cái gì đó. Đáy lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ lửa giận.
Lực đạo trên tay tăng lên một chút, đẩy Ôn Lam từ trong ngực ra.
Long Đình Đình đi tới, trợn mắt nhìn anh.
Gã đàn ông chết tiệt! Nói cái gì cả đời chỉ yêu một mình cô, nhưng thì sao? Cô chẳng qua đi vào nhà vệ sinh mà thôi, lập tức ôm ấp người phụ nữ khác rồi.
“Đình Đình, em nghe anh giải thích.” Mặc Diệu Dương nói.
Một màn này xảy ra có hơi đột ngột, Long Đình Đình không biết nên nói gì cho tốt. Dù sao, phụ nữ đang mang thai, trong lòng cũng không có bất kỳ sự tự tin gì. Với cả, người phụ nữ đó thật sự đẹp đến mức nghẹt thở. Mà nhìn lại bản thân, bụng to vượt mặt rồi…
“Cậu hai, vị này là?” Ôn Lam mặt mày vẫn thản nhiên.
Mặc Diệu Dương đen mặt: “Vợ tôi.”
“Ờm… ồ… bà Mặc, xin chào.” Ôn Lam bảy ra bộ dạng rất ngạc nhiên, gật đầu với Long Đình Đình, lộ ra nụ cười ưu nhã điềm nhiên.