Mặc Diệu Dương đưa An Đình Đình ra tới cửa đã thấy Mạnh Yến San đang đợi sẵn ở đó.
An Đình Đình gật đầu chào hỏi với Mạnh Yến San còn Mạnh Yến San cũng cười một tiếng đáp lại.
Ba người không nói gì, lên xe.
Xe chạy về phía nhà tổ của nhà họ Mặc một cách thuận lợi.
An Đình Đình biết hôm nay chính là lúc mà cô phải hoàn toàn ngả bài với người nhà họ Mặc, cũng không biết Quan Chi Thu kia sẽ lại phát điên gì nữa không đây.
Dường như Mặc Diệu Dương nhìn ra tâm tư của cô nên ngồi bên cạnh an ủi: “Yên tâm đi, không sao đâu, có đội trưởng Mạnh của chúng ta dẫn đầu thì còn ai dám lỗ mãng nữa chứ.”
Anh ta nói xong lại hướng mắt về phía sau nhìn lại.
An Đình Đình quay đầu lại cũng nhìn về phía sau.
Thật sự không nhìn thì không biết nhưng nhìn thấy rồi lại khiến cô phải giật mình, ở đằng sau xe của bọn họ có mấy chục chiếc xe cảnh sát cùng một màu đang đi theo sau hơn nữa đa số còn là xe bọc thép chỉ được dùng trong quân sự.
Khung cảnh này quả là uy vũ hùng tráng, mênh mông gió nhẹ!
Cô không thể tưởng tượng nổi thu tầm mắt lại, nghi ngờ nhìn thẳng vào Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương hơi gật đầu, nói: “E hèm, đó đều là thân tín của đội trưởng Mạnh.”
“Không ngờ một người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối như San San lại có bản lĩnh lớn như vậy.” An Đình Đình không khỏi nổi lòng tôn kính.
“Bản lĩnh của cô ấy cũng không nhỏ đâu, dám ngủ cùng trên một chiếc giường với anh em của anh, có người nào là không hơn người đâu.”
“Ngủ cùng trên một chiếc giường? Có ý gì?”
“Đó là khi còn ở trong bộ đội, cô nhóc này không thích làm một quý cô danh giá mà lại thích trà trộn vào doanh trại quân đội nam của bọn anh để thao luyện, lúc đầu anh còn tưởng rằng cô ấy cùng lắm là chỉ có cảm giác mới mẻ mà thôi, nhiều nhất khoảng mười ngày nửa tháng sẽ rời đi nhưng không ngờ cô ấy kiên trì một phát chính là ba năm.”
“Ba năm?” Hai mắt An Đình Đình sửng sốt mở lớn.
Mặc Diệu Dương cũng học theo dáng vẻ trừng mắt của cô, khẽ gật đầu.
Không biết vì sao trong lòng An Đình Đình lại đột nhiên có một cảm giác tự trách, cô biết Mạnh Yến San thích Mặc Diệu Dương nếu không một người phụ nữ nỗ lực và hi sinh nhiều như thế để làm gì.
Hơn nữa cô cũng biết Mặc Diệu Dương không thích cô ta, nhiều nhất chỉ coi cô ta như anh em tốt của anh thôi cho nên cô cũng không hề lo lắng khi hai người kia ở một mình với nhau.
Chỉ là cô cảm thấy mình không bằng Mạnh Yến San.
Cô sẵn sàng chết thay cho Mặc Diệu Dương nhưng cũng chỉ là chết mà thôi còn Mạnh Yến San thì khác, cô ta ngoại trừ sẵn sàng chết thay anh còn sẵn sàng vì anh mà thay đổi, để trợ giúp anh trả được huyết hải thâm thù mà uất ức chính mình một thiên kim tiểu thư đi bộ đội thao luyện, phần vất vả và gian khổ này không phải người phụ nữ bình thường nào cũng có thể chịu đựng được…
Rất nhanh, xe đã đi đến cổng chính nhà tổ của nhà họ Mặc.
Mạnh Yến San xuống xe, một thân quân trang, tư thế hiên ngang đi tới nhìn hai người bọn họ mỉm cười sau đó quay đầu lại tiêu sái vung cánh tay thon nhỏ lên, yêu kiều nói một tiếng: “Bao vây tất cả lại!”
Tức thì toàn thể quân nhân được trang bị tinh nhuệ đang xếp hàng ngay ngắn xuất phát chạy ra các hướng đem nhà tổ lớn như vậy của nhà họ Mặc vây chặt như nêm cối. Trừ cái đó ra thì phàm là vũ khí dùng trong lĩnh vực quân sự cũng đã sẵn sàng vào vị trí, mười mấy ống pháo bầu dục đồng loạt nhắm thẳng vào cửa chính của nhà tổ nhà họ Mặc!
Người không biết nội tình còn sẽ thật sự cho rằng nhà tổ của nhà họ Mặc đã đắc tội với bọn cướp nào đó nên mới bị một lưới bắt hết toàn bộ.
Mạnh Yến San híp mắt lại có vẻ như rất hài lòng với khung cảnh này.
Cô ta quay đầu lại nhìn Mặc Diệu Dương gật đầu một cái nói: “Đi vào thôi.”
Mặc Diệu Dương hơi gật đầu lại nhìn sang An Đình Đình nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Ba người cùng nhau đi vào cửa nhà tổ của nhà họ Mặc.
Một màn xuất hiện ở cửa ra vào vừa rồi đã hù dọa người giúp việc bên trong, từng người đứng nép vào một bên, câm như hến.
Có một người giúp việc tiến lên một bước định nói chuyện lại bị Mạnh Yến San đuổi đi.
Chỉ thấy cô ta giơ giấy chứng nhận trong tay lên, nói một tiếng: “Cảnh sát phá án, lui ra phía sau.”
Ba người một đường đi thẳng vào nhà chính cũng không có ai dám đi lên ngăn cản.
Lần này Mặc Diệu Dương là đuổi giết cho không kịp trở tay.
Quan Chi Thu còn đang ngủ lại nghe thấy người giúp việc hoảng loạn gõ cửa.
“Bà chủ, không xong, không xong…” Người giúp việc dăm ba câu đem mọi chuyện nói qua lại với bà ta.
“Cô nói cái gì!” Sắc mặt Quan Chi Thu lập tức thay đổi trở mình một cái từ trên giường bật dậy cũng không để ý lúc này mình đang mặc áo ngủ hở hang, bà ta kích động đi tới cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra liền bị tình cảnh bên ngoài làm cho kinh ngạc đến mức ngây người ở đó.
Bên ngoài nhà tổ to lớn của nhà họ Mặc bị lính đặc chủng ăn mặc giống như quân nhân bao vây lại, các loại vũ khí tinh nhuệ đều đang chĩa vào cửa lớn của nhà họ Mặc giống như đang chĩa vào gáy của bà ta.
“Mau, mau gọi điện thoại cho anh trai tôi.” Quan Chi Thu luống cuống tay chân, nói: “Mau đưa điện thoại di động đây cho tôi, tôi phải gọi điện thoại cho anh trai tôi.”
Rốt cuộc là tên tiểu súc sinh kia muốn làm gì? Muốn tạo phản hay là mưu quyền?
Quan Chi Thu nôn nóng giống như là kiến bò trên chảo nóng, sau khi điện thoại thông, bà ta lập tức nói: “Anh cả, không xong rồi, đã xảy ra chuyện, em… Alo, alo…”
Chuyện gì vậy? Sao điện thoại lại xuất hiện thông báo máy bận, chẳng lẽ là anh cả đã sớm nghe được phong thanh Mặc Diệu Dương muốn đuổi tận giết tuyệt cho nên mới tránh không nghe máy?
Đáng chết! Chẳng lẽ anh ấy đã quên mất sau khi mình gả vào nhà họ Mặc đã giúp đỡ nhà họ Quan của anh ấy như thế nào rồi sao!
Quan Chi Thu không phục lại tiếp tục gọi nhưng lúc bà ta gọi đến lần thứ tư mới kinh ngạc phát hiện ra không phải đối phương không nghe điện thoại mà là điện thoại di động của bà ta hoàn toàn không có một chút tín hiệu nào.
“Đi đổi điện thoại khác mang tới đây cho tôi.” Giọng Quan Chi Thu cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng điện thoại mới lấy ra cũng bị như vậy.
Bà ta lại đi lấy máy riêng trong nhà nhưng vẫn không gọi được như trước, lúc này bà ta mới hiểu được tất cả tín hiệu trong nhà tổ của nhà họ Mặc này có lẽ đã bị tê liệt.
Quan Chi Thu cắn răng, xem ra lần này Mặc Diệu Dương đã thật sự có chuẩn bị mà đến.
Đúng là Mặc Diệu Dương có chuẩn bị mà đến, mấy ngày nay anh ta giả vờ để An Đình Đình ở bên kia nghỉ ngơi nhưng trên thực tế là anh ta đang ở trong bóng tối bố trí xong xuôi tất cả chỉ thừa dịp kẻ địch còn đang ngủ say thì sẽ cho bọn họ một kích trí mạng!
Quan Chi Thu trang điểm chỉnh tề đi xuống dười lầu, bước chân đâu vào đấy, sắc mặt vẫn bình thường như lúc ban đầu để cho người ta cảm thấy bà ta là một người phụ nữ đã từng trải qua sóng to gió lớn không hề sợ hãi.
Mà Mặc Chấn Ngôn đang ở trong phòng làm việc cũng bị người ta nâng ra.
Tình hình bên ngoài như thế nào ông ta cũng biết một chút.
Ông ta lạnh lùng hừ một cái, ánh mắt giống như đao lướt qua Mạnh Yến San, nói: “Cô Mạnh này, không phải tôi chỉ chậm trễ mấy ngày không ký tên thôi mà sao cô lại cho người bao vây nhà họ Mặc của tôi lại vậy, cô có biết cô đang làm cái gì không? Cô thật sự là rất to gan đấy, cho dù đích thân ba cô có tới đây thì cũng không dám đối xử với tôi như vậy đâu!
Cô chỉ là một hậu bối còn trẻ tuổi, một vãn bối nho nhỏ, cô thật đúng là làm càn!”
Mạnh Yến San cũng không luống cuống, mỉm cười, nói: “Ông chủ Mặc ngài nói sai rồi, lần này tôi đến đây là có hai mục đích.
Một là chứng cứ phạm tội của con trai ngài ngài đã xác thực như vậy mà vẫn không ký tên, tôi khuyên ngài đừng nên hòa giải nữa, vô dụng thôi, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn ký tên đi!
Hai là người vợ mà ngài tái hôn là Quan Chi Thu đang dính líu đến việc thuê một tù nhân đang chạy trốn dùng súng giết nhân chứng, chuyện này đã được cảnh sát điều tra rõ ràng rồi, đây là lệnh bắt giữ, mời bà Quan đi theo chúng tôi một chuyến!”