Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124

“Đêm hôm khuya khoắt vào nhà người khác mà không chào hỏi chủ nhà, có phải hơi mất lịch sự không?”.

Giọng một người đàn ông vang lên ở phía ngoài, mấy người họ tìm theo giọng nói, nhìn thấy Tần Cao Văn đang đứng ở nơi đó.

Người mặc áo đen nhìn nơi giường, phát hiện trên giường đặt túi nước nóng, thứ gã vừa đâm rách hoàn toàn không phải cổ họng của Tần Cao Văn.

“Mày cũng giảo hoạt thật đấy!”.

Tần Cao Văn dựa vào cửa nói: “Mã Thiên Long sai mày tới đây sao?”.

“Không sai, đại ca sai bọn tao đến lấy đầu mày”.

Tần Cao Văn cảm thấy cực kì nực cười: “Hôm nay, mỗi người bọn mày chặt một cánh tay, tao có thể tha cho bọn mày một mạng”.

Nghe thấy lời này, người mặc áo đen không nhịn được mà cười lớn: “Mày vừa nói cái gì?”.

Gã chỉ tay vào Tần Cao Văn chửi: “Tốt nhất mày nên tìm hiểu rõ tình thế bây giờ đi, chỗ bọn tao có sáu bảy người, còn mày chỉ có một mình mà thôi”.

Tần Cao Văn suy nghĩ rồi nói: “Kiến chống lại rồng thì đừng nói là sáu bảy con, cho dù có sáu bảy trăm con cũng chết cả lũ như nhau”.

Bọn họ nghe được câu nói đó, cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có người dám so sánh sát thủ của phái Thiên Long như kiến.

“Để ông đây xem xem, con rồng nhà mày giỏi đến đâu!”.

Chuơng 45: Niềm vui

Tiếng mệnh lệnh vang lên, mấy tên mặc đồ đen bên cạnh cũng nhao nhao lao về phía Tần Cao Văn.

Dù là tốc độ hay là sức mạnh thì cũng không hề thua kém đám thuộc hạ của Vương Bưu, thậm chí là còn mạnh hơn gấp mấy lần.

Tần Cao Văn thấy vậy thì tỏ vẻ đánh giá cao.

“Không tệ!”

Anh khẽ cử động cơ thể và tung nắm đấm ra.

Rầm.

Rầm.

Âm thanh nặng nề liên tục vang lên, những tên phía sau lần lượt bay bật ra, đập mạnh vào cửa sổ, lên trần nhà hoặc là đập xuống bàn.

Một cú đấm của Tần Cao Văn chẳng hề tốn sức.

Lực tấn công anh vừa bạo phát nhìn có vẻ đơn giản, không những không thể cảm nhận được sức mạnh kinh hồn mà thậm chí đến tốc độ cũng chậm một cách khác thường.

Thế nhưng lực sát thương mà nó tạo ra thì lại khiến người khác phải ná thở.

Bọn chúng đều cảm thấy như bị gãy mất mấy cái xương.

Người đàn ông mặc áo đen đứng đầu bị thương nặng, nôn ra một ngụm máu tươi khiến quần áo cũng bị nhuốm máu.

Tần Cao Văn ngồi lên giường, châm một điếu thuốc, khói trắng lan ra.

“Tôi vừa cho các người một cơ hội, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK