Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466

Cơ thể ông ra từ từ trượt từ trên tường xuống, ông ta dùng tay ôm ngực, phần trong bụng như thể bị đảo lộn hết.

Sau đó Chu Thiên Phi phun từ miệng ra một ngụm máu tươi.

Ông ta đứng dậy một cách khó khăn, nói với Tần Cao Văn: “Tôi nói cho cậu biết Tần Cao Văn, việc hôm nay của chúng ta chưa xong đâu”.

Tần Cao Văn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc ông ta một cái, đã khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh.

Anh dửng dưng hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu… vừa rồi dạy dỗ ông chưa đủ đúng không?”.

Chu Thiên Phi giật mình, cơ thể run lên bần bật.

Ông ta vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng.

Thấy bộ dạng thê thảm của đối phương, mọi người đều vô cùng thất vọng.

Nghĩ cao thủ quốc gia này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tần Cao Văn quả thực lợi hại.

Trong phòng của Công Tôn Bôn Đằng.

Bốp!

Anh ta cầm cái chai trong tay giơ lên cao rồi đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Chai thủy tinh đã vỡ vụn.

Vốn dĩ anh ta tràn đầy tự tin với kế hoạch lần này, đủ niềm tin để xử Tần Cao Văn.

Ai ngờ lại một lần nữa bị đối phương làm cho bẽ mặt.

Cái tên khốn này sao mà làm được vậy?

“Anh đừng tức giận!”.

Bên tai vọng đến giọng nói của một người đàn ông trẻ, quay sang nhìn, Lý Thắng Kỳ đang bưng một ly rượu vang từ từ bước đến.

Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ xem ra chỉ có thể gửi hi vọng vào anh rồi”.

Lý Thắng Kỳ trả lời với vẻ khá tự tin: “Anh ta đánh cờ đúng là có chút bản lĩnh đấy, nhưng tôi không tin kỹ thuật piano của anh ta lại có thể sánh được với tôi”.

“Anh có đủ tự tin khiến anh ta đồng ý thi với anh không?”.

Dù sao danh tiếng của Lý Thắng Kỳ ở bên ngoài, có rất nhiều người đều biết đến sự lợi hại của anh ta.

Chỉ sợ sau khi Tần Cao Văn nghe thấy danh hiệu của anh ta xong lại có suy nghĩ rút lui.

Lý Thắng Kỳ ung dung trả lời: “Anh yên tâm… thưởng lớn ắt sẽ có người dám chơi, chỉ cần tôi đưa ra tiền cược đủ cao, Tần Cao Văn nhất định sẽ thi với tôi”.

Công Tôn Bôn Đằng nói: “Bây giờ tôi gửi hết niềm hi vọng vào anh, tất cả nhờ anh đấy”.

Anh ta dửng dưng nói: “Anh yên tâm, chuyện nhỏ này có gì mà không làm được!”.

Trải qua vụ vừa rồi, một số người có chút thay đổi về thái độ đối với Tần Cao Văn.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Có rất nhiều người vẫn luôn thể hiện ra vẻ coi thường Tần Cao Văn.

Bọn họ không muốn đứng gần Tần Cao Văn.

Bọn họ cho rằng, đó là sự sỉ nhục về thân phận cao quý của bản thân.

Tần Cao Văn mãi mãi không thể gia nhập vào thế giới của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK