Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271

Tuyệt đối không thể làm trái với ý của Tần Cao Văn dù chỉ một chút.

Nếu không đến lúc đó tạo ảnh hưởng không tốt thì bản thân anh ta cũng không thể gánh được hậu quả.

Suy nghĩ một lúc sau anh ta nói: “Ngày mai cô không cần đến làm nữa, với lại… tôi sẽ nói với tất cả tổng giám đốc ngân hàng mà tôi quen, tuyệt đối không cho phép bọn họ nhận cô”.

Rầm!

Tiểu Tuyết lập tức cảm thấy cơ thể như bị cứng đơ, muốn đứng vững cũng không còn sức nữa.

Lần này tổng giám đốc ra tay quá dứt khoát.

Còn Tần Cao Văn từ đầu đến cuối đều không có bất cứ thái độ nào, rõ ràng là đồng ý với quyết định mà tổng giám đốc đưa ra.

Điều này cũng khiến tổng giám đốc thở phào nhẹ nhõm.

May mà không làm ra chuyện gì trái với ý của Tần Cao Văn.

“Vậy được, tất cả cứ làm theo như anh nói”.

“Không vấn đề, thưa Tần tiên sinh!”.

Buổi tối.

Khoảnh khắc Tần Cao Văn cầm túi tiền mặt xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bọn họ nhìn những tệp tiền trên bàn không rời khỏi mắt.

Chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy số tiền nhiều như vậy.

Ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía Tần Cao Văn với vẻ tham lam và xúc động.

“Cuối tháng này tôi sẽ tiến hành sát hạch mọi người, nếu ai đạt giải quán quân thì đây chính là tiền thưởng”.

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt.

Một lần chi cả năm triệu tệ, đúng là quá hào phóng.

Đến ngay cả Giang Sơn cũng không kìm được mà khóe miệng giật giật, chúng ta cho dù có tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy.

Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Đã có thưởng thì chắc chắn cũng sẽ có phạt, ai bị đứng thứ ba từ dưới lên, thì xin lỗi, tôi sẽ thu lại nhà của người đó, cho các người ra đường mà ngủ, chờ sau khi các người có thành tích tốt thì sẽ trả lại nhà cho các người”.

Ngay lập tức thần thái mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Đúng là một bên là trời một bên là vực.

Hơn nữa tất cả đều cần sự nỗ lực của chính bản thân bọn họ.

Tần Cao Văn châm một điếu thuốc, làn khói trắng bay lơ lửng, anh chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói đúng một lần, rốt cuộc là muốn ngủ đường ngủ chợ hay là muốn số tiền thưởng hậu hĩnh này, hoàn toàn do mọi người quyết định”.

Lúc này chủ thầu đứng ra thể hiện rõ chính kiến: “Tôi đương nhiên là muốn tiền thưởng rồi”.

“Tôi cũng muốn tiền thưởng”.

“Chúng tôi đều muốn”.

Ai nấy đều thể hiện hết sức hào hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK