Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173

Dù họ có to gan tới mấy cũng không dám gây sự với ông Hai.

Tên sát thủ ngả người ra ghế bật cười: “Tôi hết sức tò mò, rốt cuộc là điều gì đã ép các người đột nhiên thay đổi quyết định thế, lẽ nào không cảm thấy xót khi trả cho tôi nhiều tiền như vậy sao?”

Dương Hạo thở dài: “Tiền quan trọng nhưng sống còn quan trọng hơn”.

Lần trước Tần Cao Văn giết chết mã Thiên Long thì Dương Hạo đã cảm thấy kinh hãi và vô cùng hối hận rồi.

Sớm biết vậy thì anh ta đã nghe theo bố tới nhà xin lỗi Tần Cao Văn có khi sẽ không xảy ra bi kịch như bây giờ.

Giờ có nói gì thì cũng đã muộn.

Bốp bốp!

Tên sát thủ vỗ tay, gật đầu: “Thật không ngờ anh lại lĩnh ngộ nhanh như vậy. Những gì anh nói đều đều đúng, chỉ cần là những vật ngoài thân thì sớm muộn gì cũng trở về tay anh mà thôi”.

Dương Hạo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho tên sát thủ: “Trong này có một nửa số tiền, đợi sau khi sự việc thành công, tôi sẽ trả nốt số còn lại”.

Tên sát thủ nhận lấy tấm thẻ, nhìn một lúc rồi nói: “Khá lắm, tôi rất thích, ngày mai tôi sẽ lấy đầu của Tần Cao Văn cho anh chơi bóng”.

“Được, tối ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng chúng ta”.

Dương Hạo đưa tay ra bắt tay tên sát thủ.

Giờ thì bọn họ đã đứng cùng một chiến tuyến, và có chung một kẻ địch.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Đợi đến khi tên sát thủ rời khỏi phòng thì Dương Thiên Nguyên bèn bóp trán: “Sớm biết thế này thì đã để hắn ra tay rồi và cũng sẽ không gặp cảnh đêm dài lắm mộng nữa”.

“Bố!”

Dương Hạo tựa vào ghế sô pha nói: “Bố cảm thấy hắn cần bao nhiêu thời gian mới có thể lấy được đầu của Tần Cao Văn?”

Dương Thiên Nguyên suy nghĩ rồi đưa một ngón tay ra.

“Một tiếng đồng hồ”.

Ông ta lắc đầu.

“Lẽ nào một phút sao?”

Ông ta tiếp tục lắc đầu.

Dương Hạo dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Chỉ cần một giây ạ?”

Lần này Dương Thiên Nguyên gật đầu: “Bố dám đảm bảo, chỉ cần một giây là đủ rồi”.

Reng reng!

Tiếng chuông tan học vang lên, Đóa Đóa cảm thấy hơi đau bụng bèn chạy đi nhà vệ sinh.

Cô bé ngồi xuống đang định xả lũ thì bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng kỳ lạ ở đâu thì Đóa Đóa lại không biết.

Một lúc sau cô bé vội ngẩng đầu dậy thì phát hiện phía trên có một kẻ đang nhìn mình chằm chằm.

Hoàng hôn.

Tần Cao Văn đứng trước cổng trường học nhìn đồng hồ và cảm thấy sốt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK