Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210

Vương Thuyền Quyên gật đầu thật mạnh.

Cô ngước nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt sáng long lanh và trong veo.

Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại, Tần Cao Văn liền hôn và ôm chặt lấy cô.

Những năm qua Tần Cao Văn tung hoành bên ngoài, đâm thuê chém mướn, dù là tiền bạc hay là địa vị thì anh cũng chẳng thiếu gì, nhưng trước giờ anh chẳng tiếp xúc với người phụ nữ nào cả.

Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ duy nhất.

Đêm nay hai người giống như những đứa trẻ ăn trộm trái cấm, ngọt ngào đê mê hết lần này tới lần khác.

Cho tới khi trời sáng thì cả hai mới chìm vào giấc ngủ.

Tại nhà họ Trương

“Bố tìm con có việc gì ạ?”

Trương Hoa bước vào trong phòng của bố, cúi người với vẻ hiếu kỳ.

Ông Hai ngả người ra ghế, vắt chân chéo ngũ: “Bố có chuyện quan trọng muốn thương lượng với con”.

“Xin bố nói đi ạ!”

Ông Hai đứng dậy rót cho mình một ly cà phê, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh.

“Con nói xem phải xử lý thế nào cái đám thuộc hạ lắm mồm của Lý Thiên Long đây”.

Dừng lại một lúc, Trương Hoa bèn hỏi: “Thưa bố, con cảm thấy đám thuộc hạ của chúng ta đã có xu hướng bão hòa, nếu giữ những người kia lại thì hơi chiếm diện tích”.

Ông Hai không nói gì.

Đối với tính cách của bố mình, Trương Hoa đương nhiên biết rõ, ông ta mà không lên tiếng thì có nghĩa đó là ý kiến hay.

Im lặng có nghĩa là đồng ý.

Tiếp theo Trương Hoa bèn nói: “Nếu đã vậy thì để con kêu anh em ra tay”.

“Ra tay dứt khoát một chút, rõ chưa?”

Ông Hai lên tiếng mà chẳng thèm quay đầu lại.

Trương Hóa tỏ ra đắc ý và vô cùng kích động bèn trả lời: “Bố yên tâm, con chắc chắn sẽ không để phụ sự mong đợi của bố”.

“Mau ra ngoài đi”.

“Vâng!”

Nói xong, Trương Hoa bèn lập tức quay người rời khỏi phòng.

Ông Hai đứng bên cửa sổ nói với vẻ thản nhiên: “Sắp mưa rồi”.

Từ sau khi Mã Thiên Hạo rời đi, đám người cấp dưới ngày càng khó sống.

Trước kia ít nhất còn có thể thu phí bảo kê, nhưng bây giờ không còn nữa. Không có hai người Mã Thiên Long và Mã Thiên Hạo, bất cứ ai hợp sức cũng có thể chống lại bọn họ.

Bang phái vốn dĩ có ba mấy bốn mươi người, bây giờ đi hết, chỉ còn mười mấy hai mươi người mà thôi.

Ông Vương nhìn thuộc hạ của mình, trong lòng dâng lên niềm thương cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK