Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Chương 4

Vương Thuyền Quyên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói chất chứa sự tức giận.

Những năm đầu, cô ngày đêm mong ngóng được gặp Tần Cao Văn, ít nhất là có thể cho Đóa Đóa một gia đình hoàn chỉnh.

Sau này cô đã quen một mình chịu đựng nhiều ấm ức, nỗi nhớ nhung Tần Cao Văn cũng biến thành căm hận.

“Anh…”.

“Anh không cần thấy áy náy, tôi và Đóa Đóa sống rất tốt”, Vương Thuyền Quyên ôm con gái vào lòng, ngắt lời Tần Cao Văn.

Sau đó, cô nói tiếp: “Nếu không có việc gì thì chúng tôi về trước đây”.

Nói xong, Vương Thuyền Quyên định rời đi, Tần Cao Văn vội vàng tiến lên, nói: “Để anh tiễn hai người về!”.

“Không cần đâu”.

Vương Thuyền Quyên từ chối một cách dứt khoát.

“Mẹ, hay để chú siêu nhân đưa chúng ta về đi, nếu trên đường gặp phải người xấu thì phải làm sao? Đóa Đóa muốn chú siêu nhân đi cùng con, con mới thấy yên tâm”.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào của Đóa Đóa khiến Tần Cao Văn cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Đóa Đóa ngoan, chúng ta đừng làm phiền chú, mình có thể tự về nhà”.

Thái độ của Đóa Đóa rất kiên quyết, lắc đầu nói: “Đóa Đóa không muốn, Đóa Đóa chỉ muốn chú đưa về nhà”.

Biểu hiện của con gái khiến Vương Thuyền Quyên rất bất lực, cô khẽ thở dài, dùng giọng lạnh như băng nói với Tần Cao Văn: “Đi thôi!”.

Khi thấy chỗ ở của hai mẹ con họ, Tần Cao Văn càng áy náy. Căn nhà khá nhỏ hẹp, chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi mét vuông, trông vô cùng chật chội, nhưng lại được dọn dẹp rất gọn gàng.

Về đến nhà đã là nửa đêm, Đóa Đóa ngủ thiếp đi dưới sự vỗ về của Vương Thuyền Quyên. Tần Cao Văn ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng khách, anh có vài lời muốn nói với cô.

“Anh đi được rồi”.

Vương Thuyền Quyên từ trong phòng đi ra, lạnh lùng nói với Tần Cao Văn.

“Anh… anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em”.

Trên chiến trường vào sinh ra tử, đối mặt với kẻ địch hung ác tàn nhẫn, Tần Cao Văn cũng không hề sợ hãi, nhưng giờ phút này anh lại có chút quẫn bách.

“Bù đắp?”, Vương Thuyền Quyên cười nhạt, dường như cảm thấy rất buồn cười: “Anh bù đắp được sao? Anh có biết mấy năm qua tôi và Đóa Đóa sống thế nào không? Tất cả bạn bè, người thân, thậm chí là người nhà đều mắng tôi. Bọn họ cảm thấy tôi là một kẻ đê tiện, một người phụ nữ dâm loạn”.

Cô ứa nước mắt: “Đóa Đóa ở trường càng không ngóc đầu lên nổi, người ta nói nó là đứa con hoang, ngay cả thầy cô giáo cũng lấy nó ra trêu đùa. Nó thường xuyên khóc hỏi tôi bố nó là ai, tôi không biết nên trả lời thế nào”.

Cô chịu ấm ức bao nhiêu lâu, cuối cùng bây giờ cũng có nơi để phát tiết. Vương Thuyền Quyên lo sẽ làm Đóa Đóa thức giấc nên vẫn luôn cố gắng đè thấp giọng nói, nước mắt thì lại rơi không ngừng.

Tần Cao Văn đứng dậy, ôm lấy Vương Thuyền Quyên. Cô cố gắng giãy giụa, phản kháng, muốn thoát khỏi anh, nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể thắng được một Tần Cao Văn cao to là thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK