Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99

Rõ ràng lúc Long chột thực hiện nhiệm vụ, Mã Thiên Long đã nói hắn phải tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn bị nổ chết mới được quay về. Thế mà hắn lại làm trái mệnh lệnh của mình, vậy thì… không thể không chết.

Tối đến, Mã Thiên Long lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Anh cả!”.

Cửa được mở ra, một người đàn ông cao to đi vào. Đó là em trai của hắn, tên là Mã Thiên Hạo.

“Thế nào rồi?”.

Mã Thiên Hạo nói với anh trai mình: “Tên nhà quê đó không làm nổ chết anh ta, mà là nổ chết một người vô tội”.

“Biết rồi, lui xuống đi”.

“Vâng!”, Mã Thiên Hạo quay người rời khỏi phòng.

Ở quán bar Thiên Long.

“Chào anh, xin hỏi anh muốn uống rượu gì?”.

Một nhân viên pha chế xăm hình đầy trên cánh tay tươi cười hỏi Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn ngồi xuống đối diện hắn, châm một điếu thuốc, hờ hững trả lời: “Tôi muốn thứ rượu tốt nhất ở đây”.

“Không thành vấn đề, anh đợi cho một lát”.

Nhân viên pha chế mang hai chai rượu cho Tần Cao Văn, còn chưa kịp nói giá cả, Tần Cao Văn đã uống hết một hơi.

Thấy anh hào phóng như vậy, nhân viên pha chế ngây ra tại chỗ. Số rượu đó có thể dùng từ vô giá để hình dung, một chai khoảng năm sáu triệu tệ. Từ đầu tới cuối Tần Cao Văn không nhìn lấy một cái, cũng không hỏi giá đã uống hết.

Người bình thường chỉ cần uống nửa ly đã say.

“Anh có muốn gọi thêm không?”, nhân viên pha chế dò xét hỏi.

Tần Cao Văn châm một điếu thuốc, nói: “Đây là loại rượu tốt nhất của các anh rồi sao?”.

Nhân viên pha chế cười đáp: “Không sai, một chai này của chúng tôi hơn năm triệu tệ”.

“Lên thêm một trăm chai nữa cho tôi!”.

Lần này nhân viên pha chế không có hành động gì, hắn đứng đó nói với Tần Cao Văn: “Anh phải nghĩ cho kĩ, nếu anh uống số rượu đó mà không trả được tiền…”.

“Anh thấy tôi giống người không có tiền à?”.

Hôm nay, khi Tần Cao Văn đến đây đã cố ý sửa soạn một phen, chiếc đồng hồ trên tay cũng có giá đến mười, hai mươi triệu tệ.

Nhân viên pha chế cũng bị thuyết phục bởi cách ăn mặc của anh mới giới thiệu loại rượu đắt giá như vậy. Người bình thường sẽ không có cơ hội đó.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ nhắc nhở anh một chút thôi”.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Nhanh đi!”.

“Vâng!”.

Chốc lát sau, mấy thùng rượu tương tự được bày trước mặt Tần Cao Văn.

Cảnh tượng tiếp theo, trước nay nhân viên pha chế đều chưa từng thấy qua. Dù hắn đã làm ở đây hơn mười năm, kinh nghiệm cũng xem như phong phú nhưng vẫn thấy kinh hãi.

Hơn một trăm chai rượu, Tần Cao Văn cứ nốc hai chai một lần, trong chớp mắt đã uống hết tất cả.

Quan trọng nhất là… Sau khi uống xong, anh ta còn không có dấu hiệu say rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK