Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 130

Những người công nhân khác cũng chạy lại vây lấy Tần Cao Văn với ánh mắt điên cuồng.

Cú đập tay vừa rồi của anh đúng là thần kỳ khiến cho tất cả những người có mặt phải khâm phục.

Những năm qua Mã Thiên Long đã hình thành một thói quen.

Nếu như thuộc hạ thi hành nhiệm vụ của ngày hôm đó không quay về báo cáo thì hắn sẽ đợi không ngủ.

Đối với năng lực hành động của em trai, Mã Thiên Long cảm thấy hết sức tự tin. Bất kể là đối thủ đáng sợ đến thế nào thì chỉ cần trong vòng ba tiếng đồng hồ là hắn có thể giải quyết được.

Nhưng lần này đã sáu tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa quay về.

Nên Mã Thiên Long cảm thấy hơi lo lắng.

Lẽ nào thằng nhóc đã thất bại rồi sao?

Không, tuyệt đối không thể.

Khả năng chiến đấu của Mã Thiên Hạo trong phái Thiên Long chỉ kém hắn, hơn nữa còn dẫn theo mười mấy sát thủ hàng đầu như thế thì cái đám nhân công nông dân đó chẳng là gì.

Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Reng!

Tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Mã Thiên Long có phần kích động, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha và mở cửa.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho một người trước giờ luôn tỏ ra điềm tĩnh như hắn cũng phải để lộ ra vẻ khủng hoảng và bi thương.

“Anh, em…thất bại rồi!”

Nói xong, Mã Thiên Hạo lập tức đổ xuống ngất lịm.

Không biết phải mất bao lâu sau thì Mã Thiên Hạo mới mở mắt tỉnh dậy. Cánh tay hắn truyền tới cơn đau kịch liệt, máu tươi bị nhuốm đỏ cả ra ngoài.

Một bóng hình quen thuộc đang ngồi bên giường, đó chính là anh trai hắn Mã Thiên Long.

Hắn khó khăn ngồi dậy, cố gắng nói với anh trai: “Xin lỗi anh cả!”

“Những người khác thì sao?”

Hiện tại Mã Thiên Long đã lấy lại được phong độ, lời nói của hắn không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì.

“Tất cả bọn họ đều chết rồi”.

Mã Thiện Hạo tự trách bản thân, hắn chưa bao giờ rơi nước mắt vậy mà lần này hắn đã phải bật khóc.

Hắn tận mắt nhìn thấy mười mấy người anh em của mình, từng người từng người bị những chiếc xe tải đè nát mà không làm gì được.

Cảm giác đó khiến cho Mã Thiên Hạo vừa cảm thấy tuyệt vọng vừa cảm thấy bi thương.

Hắn đau đớn vô cùng

Nếu không phải do hắn chỉ huy không thỏa thì những người anh em kia sao có thể hi sinh một cách uổng công như vậy chứ?

“Một đám nông dân mà mọi người lại không thể đánh thắng được sao?”

Giọng điệu của Mã Thiên Long không hề trách móc, hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK