Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 288

Năm 20 tuổi, Trương Vũ Tuyết được người nhà cho ra nước ngoài du học, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Không ai biết hiện giờ Trương Vũ Tuyết trông như thế nào, nhưng theo như những bức ảnh được cô ấy gửi đi, thì đó quả là một tuyệt sắc giai nhân.

“Bố, bố còn như thế nữa là con mặc kệ bố đấy”.

Thấy con gái rượu hình như có vẻ tức giận thật, Phùng Thiên Vũ vội nói: “Là tại bố không tốt, bố không nên trêu con, bố biết sai rồi, con đừng giận bố nhé”.

Phùng Thiến Thiến đáp: “Con thấy cách tốt nhất bây giờ chính là tổ chức một buổi tiệc cho anh Tần, để anh ấy đến nhà chúng ta”.

“Con đảm bảo cách này trước đây chưa có ai khác làm. Bố nghĩ mà xem, nếu như anh Tần có qua lại với nhà chúng ta, sau khi người khác biết được, tự nhiên sẽ nghĩ nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với anh ấy”.

Lời con gái nói giống như mở ra một cánh cửa mới cho Phùng Thiên Vũ.

Ông ta lấy tay vuốt cằm suy nghĩ, qua vài ba phút mới nói: “Được, cứ làm theo cách của con đi, con mau đi chuẩn bị, tối nay hai bố con mình sẽ đến thăm cậu Tần một chuyến”.

“Vâng ạ!”.

Phùng Thiến Thiến có vẻ rất phấn khích.

Mấy ngày nay Tần Cao Văn không đi đón Vương Thuyền Quyên, bởi vì anh vẫn còn việc rất quan trọng ở nhà cần xử lý.

Bây giờ là thời khắc quan trọng trong việc huấn luyện đám tay chân của anh, bắt buộc phải để bọn họ nắm vững căn bản.

Gốc không vững, thì ngọn cũng lung lay.

Đạo lý này từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.

Đầu tiên bỏ ra hơn một năm để bọn họ nắm vững cơ sở, dạy bọn họ những chiêu thức đơn giản nhất, cho bọn họ nắm rõ một cách tuyệt đối.

Đến lúc đó tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Ding dong!

Tần Cao Văn tưởng là Vương Thuyền Quyên bấm chuông, trong lòng thấy hơi khó chịu, rõ ràng lúc đi có cầm chìa khóa, tại sao không trực tiếp mở cửa vào?

Sau khi mở cửa, Tần Cao Văn thấy hai người xa lạ, cảm thấy hơi bất ngờ.

“Xin hỏi… hai người là?”.

Nhìn Phùng Thiên Vũ đang đứng trước mặt, Tần Cao Văn đầy sự hiếu kỳ.

Trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Phùng Thiên Vũ hay Phùng Thiến Thiến.

Phùng Thiên Vũ khom người với Tần Cao Văn, nói: “Cậu Tần, có thể cậu không biết tôi, nhưng tôi thì có biết cậu”.

Việc này còn phải nói sao?

Sau khi Tần Cao Văn đánh bại tông sư Thiên Lôi, đừng nói là người, giờ đây đến cả con chó ở vùng Minh Châu nhìn thấy anh cũng phải chào.

Tần Cao Văn nói: “Ông biết tôi, vậy thì rốt cuộc ông đến tìm tôi là có việc gì, tôi không muốn nhận quà nữa đâu, bất kể là ai tặng tôi cũng không nhận”.

“Cậu Tần, cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK