Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2

Vương Vũ Đóa vừa chạy vừa nhìn quanh, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, bĩu môi lầm bầm một tiếng. Cô bé vừa định tìm một chỗ mát đứng đợi, đột nhiên phát hiện ra Tần Cao Văn đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Trong lòng cô bé đánh “bộp” một tiếng, chú ấy là ai?

Vì sao lại nhìn mình như vậy?

Vương Vũ Đóa nghiêng đầu nhìn Tần Cao Văn một lúc, bỗng có một cảm giác rất quen thuộc. Cô bé không tự chủ chạy tới, cất tiếng trong trẻo hỏi: “Chú ơi, chú biết cháu sao?”.

Nghe cô bé hỏi, Tần Cao Văn giật mình, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự rung động trong lòng, sau đó nhìn Vương Vũ Đóa cười đáp: “Biết”.

“A! Đóa Đóa mới gặp chú lần đầu, nhưng sao Đóa Đóa lại thấy chú rất quen, đúng là kì quái!”.

Tần Cao Văn biết đó là “sức mạnh” của tình thân. Anh hơi kích động, không kìm được đưa tay sờ má Vương Vũ Đóa: “Có thể cho chú bế cháu không?”.

Vương Vũ Đóa không nghĩ gì nhiều, cười hi hi đáp: “Đương nhiên có thể ạ, Đóa Đóa thích chú, ha ha!”.

Tần Cao Văn cười lớn, bế Vương Vũ Đóa lên.

Ngay lúc anh định hôn lên má cô bé, đằng sau lại vang lên tiếng quát lạnh: “Anh là ai? Mau thả con gái tôi xuống!”.

Tần Cao Văn thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng đặt Vương Vũ Đóa xuống.

Vương Vũ Đóa tươi cười chạy lại kéo tay Vương Thuyền Quyên, chỉ vào Tần Cao Văn nói: “Mẹ, chú đó lạ lắm ạ! Đóa Đóa mới gặp chú lần đầu mà cảm thấy như đã biết chú từ lâu vậy”.

Nghe con nói, Vương Thuyền Quyên hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Tần Cao Văn với ánh mắt phức tạp.

Dần dần cô cũng cảm thấy quen thuộc, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, không kìm được run rẩy cả người.

Dương Hạo đứng ở một bên nhìn thấy tất cả, trong mắt tràn ngập lửa giận. Anh ta theo đuổi Vương Thuyền Quyên đã lâu, song chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô, anh ta lấy lòng cô bấy lâu nay vẫn không được cô đồng ý.

Bây giờ, bọn họ lại phản ứng như vậy với một người đàn ông.

Chuyện này đã giáng cho anh ta một cái tát thật kêu.

Dương Hạo càng nghĩ càng phẫn nộ, nắm chặt tay, lao tới quát Tần Cao Văn: “Anh cứ quay lưng về phía chúng tôi không dám xoay lại, chắc chắn không phải người tốt lành gì. Nói thật đi, có phải anh định bắt cóc Đóa Đóa không?”.

Nghe vậy, trong mắt Tần Cao Văn lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sở dĩ anh mãi không xoay người lại là vì chưa nghĩ xong, sau ngần ấy năm gặp lại Vương Thuyền Quyên, câu đầu tiên nên nói là gì.

Anh chậm rãi xoay người lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên không kìm được lùi về sau hai bước, ngạc nhiên kêu lên: “Là anh thật sao!”.

Trong đầu cô thoáng chốc dâng lên rất nhiều chuyện của quá khứ. Nhiều năm trước, cô ra nước ngoài thảo luận một dự án hợp tác, bị người ta bỏ thuốc trong một buổi tiệc rượu, cuối cùng được Tần Cao Văn cứu, trong lúc hồ đồ đã cho anh lần đầu tiên của mình.

Sau đó cô về nước, kinh ngạc phát hiện mình đã mang thai. Lúc ấy, cô đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ đứa trẻ, lấy hết dũng khí sinh đứa bé ra.

Vì vậy mà cô đã phải chịu nhiều điều tiếng, chịu không biết bao nhiêu ấm ức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK