Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62

Tên mập không muốn thấy tên còn lại làm màu bèn bóp cò.

Nhưng trong súng không hề có đạn.

Còn chưa kịp dứt lời thì Tần Cao Văn đã cầm một viên đạn trong tay và bắn ghim thẳng vào đầu hắn.

Rầm!

Tên mập ngã rầm xuống đất. Tên gầy bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng.

“Mày dám giết người của anh Bưu, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Rắc!

Lại thêm một tên nữa ngã xuống.

Động tĩnh xảy ra bên ngoài đã thu hút sự chú ý của những người thuộc thế giới ngầm. Bọn họ đều từ trong chạy ra ngoài.

Vũ khí hàng đầu trong tay Vương Bưu đều đã bị đám thuộc hạ mang đi hết. Bọn chúng tay không lâm trận nhưng mà ai cũng đều là những kẻ được đào tạo nên không thể khinh thường.

Nhìn thấy hai tên bảo vệ bị người khác giết, bọn họ cảm thấy hết sức phẫn nộ.

“Mày là ai mà dám to gan ra tay với người của anh Bưu!”

Ánh mắt Tần Cao Văn hằm hằm sát khí. Không khí xung quanh dường như cũng bị hạ thấp hơn vài độ.

“Kẻ cản đường tôi ắt phải chết!”

Anh đi giữa đám đông coi những kẻ kia như đồ trang trí. Đám người chẳng khác gì không khí đó bỗng nổ ra đòn tấn công với Tần Cao Văn.

Rầm! Rầm

Bốp! Bốp!

Thế nhưng Tần Cao Văn chỉ với một nắm đấm, một cú tát là xử lý xong mà không cần phải múa bất kỳ chiêu thức gì.

Đòn tấn công của anh vô cùng đơn giản, nhìn trông vô cùng bình thản mà lại chẳng tên nào né được.

Mấy chục tên cao thủ trong nháy mắt bị hạ gục và chỉ còn lại một, hai người.

Những tên khác đều đập mặt vào tường hoặc là ngã sạp ra đất.

Hơn nữa cú đấm mà Tần Cao Văn tung ra có sức nặng ngàn cân khiến chúng không khác gì thịt xay.

Còn người cuối cùng nhìn thấy màn thể hiện của Tần Cao Văn, hắn sợ hãi, hai chân run rẩy.

“Đại…đại hiệp tha mạng!”

Tần Cao Văn nhìn hắn, đạp chân lên ngực hắn.

Rầm!

Kẻ này lập tức bị đạp bay ra ngoài và chết ngắc.

Cứ như thế hàng trăm tên thuộc hạ của Vương Bưu đã bị Tần Cao Văn giết hết sạch chỉ trong một tiếng đồng hồ. Đó là thế lực mà hắn đã bồi dưỡng hàng chục năm qua.

Tần Cao Văn đi về phía căn phòng của Vương Bưu. Cả đoạn đường, chẳng còn bóng dáng kẻ nào cản anh nữa.

Những kẻ có thể cản đường đều đã bị anh giết chết cả rồi.

“Sao tên khốn vẫn chưa quay về vậy!”

Vương Bưu ngồi mất kiên nhẫn, rồi hét ra bên ngoài: “Người đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK