Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133

Trương Tam nhận lấy, cảm nhận được sức nặng từ tấm thẻ, tay hắn khẽ run rẩy. Hắn do dự một lúc rồi trả lại.

Là một người nông dân làm công trường, hắn rất bộc trực, biết được đạo lý không có làm thì làm sao có ăn.

“Thôi bỏ đi, tôi không thể lấy số tiền này của anh được!”

Mã Thiên Long nói: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, có phải là sợ sau khi có được số tiền của tôi thì tôi sẽ ép anh làm chuyện trái ngược đạo lý không?”

Trương Tam không nó gì nhưng rõ ràng thái độ đã thể hiện rõ điều đó.

Để xóa bỏ sự lo lắng của hắn, Mã Thiên Long lại nói: “Vừa rồi anh đoán không sai, cầm tiền của tôi thì cần giúp tôi làm việc nhưng tuyệt đối không phải là việc gì làm trái quy định”.

“Vậy là gì?”

Hai triệu tệ đối với Trương Tam mà nói là quá lớn. Nếu bình thường thì hắn còn chống cự được chứ vào tình huống lúc này thì chỉ có tiền mới giải quyết được toàn bộ vấn đề của hắn thôi.

Mã Thiên Long lấy từ trong túi ra một chiếc lọ, bên trong đựng một chất dịch màu đen và đưa cho Trương Tam: “Anh đổ cái này vào trong đồ ăn của Tần Cao Văn”.

“Cái, cái gì?”

Mã Thiên Long tiếp tục nói: “Đây không phải là thuốc độc, sau khi dùng thì chỉ khiến anh ta tạm thời mất đi khả năng hành động, đối với anh chỉ là một cử chỉ thôi mà, chẳng phải sao?”

“Tôi…”

Trương Tam nhìn Mã Thiên Long. Tay khẽ run lên với cái lọ nhỏ màu đen và ánh mắt thì bối rối.

Hắn biết nếu nhận cái lọ này thì có nghĩa là có thể có được hai triệu tệ.

Hắn không biết rõ thân phận của mã Thiên Long nhưng có thể cảm nhận được người này có mẫu thuẫn rất sâu sắc đối với Tần Cao Văn.

Trong thời gian khi tiếp xúc với Tần Cao Văn, Trương Tam bỗng hồi tưởng lại sự lương thiện, khoan dung cùng với sự nhân từ của anh đối với bọn họ. Điều đó khiến hắn còn cảm thấy cảm động.

Hắn cảm thấy không nỡ nhẫn tâm.

“Nghĩ tới bố mẹ anh nằm ở nhà, nghĩ tới những người thân của anh, lẽ nào anh thật sự không động lòng?”

Do dự một lúc, Trương Tam run rẩy nhận lấy cái lọ màu đen, nghiến răng và nói: “Được, tôi đồng ý với anh!”

“Vậy mới đúng mà”.

Mã Thiên Long tương đối hài lòng với sự biểu hiện của đối phương. Hắn khẽ vỗ vai rồi lại nhét tấm thẻ vào tay Trương Tam.

“Phần còn lại đợi sau khi hoàn thành công việc thì sẽ gửi vào thẻ của anh nhé”.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”.

Trương Tam không ngừng gập người trước Mã Thiên Long.

“Tiện tay thôi, không cần phải áy náy, huống hồ tôi cũng cần nhờ vả ở anh mà”.

Nói xong Mã Thiên Long liền biến mất trong con ngõ nhỏ tối đen. Trương Tam cầm tấm thẻ trong tay với vẻ đầy kích động.

Bệnh của mẹ được cứu rồi!

“Anh cả, thế nào rồi? Có tìm được người không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK