Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 465

Đa phần thì chiêu này sẽ có tác dụng với người khác.

Nhưng tiếc là Tần Cao Văn lại không phải người khác.

Anh không bao giờ tin kiểu đó.

“Tôi bảo ông quỳ xuống!”.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại vô cùng đanh thép.

Tiếng nói này khiến cơ thể Chu Thiên Phi rùng mình lên một cái, không kìm được mà run rẩy.

Lúc này ông ta mới nhớ ra Tần Cao Văn còn là một người hung giữ với cơ thể từng nhuốm máu.

Đắc tội với anh, kết cục chỉ có chịu không nổi mà thôi.

Ông ta lắp bắp nói: “Tần tiên sinh, cậu…”.

Bốp!

Bây giờ Tần Cao Văn không có thời gian mà dài dòng với ông ta, giáng thẳng cho ông ta một cái tát ngang mặt.

“Tôi bảo ông quỳ xuống mà không nghe thấy à?”.

Chu Thiên Phi không còn quan tâm nhiều nữa, hai đầu gối quỳ luôn trước mặt Tần Cao Văn!

Bụp bụp bụp!

Trán của ông ta xuất hiện vài vết máu tươi.

Nhưng Tần Cao Văn coi như không nhìn thấy.

“Đừng quên ông còn phải gọi tôi là ông nội”.

Chu Thiên Phi ngẩng đầu lên cắn răng nói: “Tần tiên sinh, tôi hi vọng cậu hiểu một điều này, làm người thì nên giữ lại một con đường, sau này gặp nhau còn dễ ăn nói”.

Xem ra ông ta đang uy hiếp bản thân anh.

Tần Cao Văn nói với ánh mắt lạnh tanh: “Ông tưởng tôi sẽ sợ sự uy hiếp của ông sao?”.

Sau đó anh dùng tay bóp cổ Chu Thiên Phi.

“Tôi nói cho ông biết, tôi đây không biết sợ là gì đâu”.

Chu Thiên Phi dùng hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi đối phương, nhưng thực lực giữa hai người lại là một trời một vực.

Ông ta vốn là một người giỏi cờ tướng nhưng trói gà không chặt, còn Tần Cao Văn lại là một cao thủ đỉnh cao.

Thế này thì đánh thế nào?

Chu Thiên Phi cảm thấy bản thân càng lúc càng khó thở, những người xung quanh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không ai dám đắc tội với Tần Cao Văn.

Bọn họ biết đối phương không phải là đối thủ của ba vị cao thủ cấp võ vương.

Nhưng muốn trừ khử bọn họ thì dễ như trở bàn tay.

Lúc này, Chu Thiên Phi cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết.

Cảm giác đến gần với thần chết không hề dễ chịu.

Chu Thiên Phi vội vàng nói: “Tôi sai rồi… ông nội, mau thả tôi ra!”.

Bụp!

Tần Cao Văn quăng Chu Thiên Phi ra như quăng rác vậy, khiến cơ thể ông ta đập lên vách tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK