Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

Mã Kim Cương không giống Tần Cao Văn có nhiều tiền tới mức vung tay ra là có cả hàng trăm triệu tệ. Tám mươi triệu tệ, nếu mà không ăn, không uống thì cũng phải tiết kiệm bốn, năm năm mới có.

Mã Kim Cương làm gì có nhiều tiền như vậy.

“Thế nào? Mua hay không?”

Tần Cao Văn nhìn Mã Kim Cương với ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi…”

Mã Kim Cương nhất thời không biết phải làm sao. Người đàn ông cảm thấy hối hận vô cùng. Đây khác gì gậy ông đập lưng ông chứ?

Mã Kim Cương vốn tưởng có thể khiến Tần Cao Văn mất mặt. Nào ngờ đến cuối cùng, người bẽ mặt lại chính là mình.

“Tôi hỏi có mua hay không? Không nghe thấy à?”

Tần Cao Văn không muốn dài dòng, chỉ quát lên: “Có thể dứt khoát chút được không vậy?”

“Tôi không mua nổi!”, Mã Kim Cương cúi đầu, mặt đỏ bừng và giọng nói thì lí nhí.

“Nói cái gì cơ, tôi nghe không rõ”.

Mã Kim Cương khẽ nâng giọng: “Tôi nói là tôi không mua nổi!”

Soạt.

Tần Cao Văn nhanh chóng bước lên, túm lấy cổ áo của Mã Kim Cương và quát lên: “Ngài Mã hết cơm rồi à? Nói to lên”.

“Tôi nói tôi không mua nổi!”

Mã Kim Cương run rẩy lên tiếng.

Trương Thắng Tuyết ôm đầu, biết là lần này xong đời rồi. Từ sau khi Vương Thuyền Quyên kết hôn, bọn họ sỉ nhục đối phương ghê lắm. Lần này coi như tự mình tát mặt mình rồi.

“Mua không nổi phải không?”

Tần Cao Văn bật cười: “Nói hay lắm, vậy quỳ xuống sủa tiếng chó đi!”

“Ông nội ơi, tôi…tôi sai rồi. Là tôi có mắt mà không biết núi Thái Sơn, anh đại ân đại đức tha cho kẻ tiểu nhân này, có thể bỏ qua cho tôi một lần không”.

Nếu như Mã Kim Cương quỳ xuống sủa tiếng chó thì thật sự là không để đâu cho hết cái sự mất mặt này.

Bốp!

Tần Cao Văn cho Mã Kim Cương một phát bạt tai.

Mã Kim Cương biết mình không phải là đối thủ của Tần Cao Văn nên không dám phản kháng.

“Rốt cuộc có quỳ xuống hay không!”

Mã Kim Cương bị tát tới nổ đom đóm, máu rỉ ra nơi khoe miệng, khuôn mặt thì như sắp khóc tới nơi.

“Tôi…”

Bốp.

Lại thêm một cú bạt tai nữa. Tần Cao Văn tiếp tục quát lớn: “Kêu quỳ xuống, điếc à?”

“Đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ, được chưa?”

Phụp!

Mã Kim Cương quỳ gối xuống đất, dập đầu hai cái trước Tần Cao Văn.

“Tôi sai rồi, ông nội, tôi thật sự sai rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK