Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25

“Chỉ là giết một người thôi mà, quay lại thì quay lại chứ sao? Những chuyện như này trước đây chúng ta làm mãi rồi còn gì?”, Vương Bưu càng tức giận.

Mấy chuyện vặt vãnh như thế này mà cũng bảo là cực kỳ quan trọng.

“Không phải!”.

Trương Khải lắc đầu: “Bọn họ không giết được tên đó, hơn nữa còn…”.

Mặt Vương Bưu tối sầm lại: “Một lũ vô dụng, hơn nữa còn làm sao?”.

“Anh tự đi xem đi”, Trương Khải không chịu nói.

Trong phòng khách.

Long Tranh Hổ Đấu đang nằm trên ghế sofa, gương mặt nhăn nhó lộ rõ vẻ đau đớn, máu tươi vẫn đang chảy tong tỏng, không có ai xử lý vết thương cho bọn chúng.

Quy tắc của bọn họ ở đây là, những ai không còn giá trị lợi dụng sẽ bị tiễn lên đường.

Hai tên Long Tranh Hổ Đấu đã bị tàn phế, chẳng còn chút giá trị nào đối với Vương Bưu nữa.

Nếu đã như vậy thì việc gì phải làm ba cái chuyện tốn công vô ích đó chứ?

Nhìn bộ dạng thê thảm của bọn chúng, mặt Vương Bưu bỗng chốc tối sầm lại.

“Chuyện gì thế này?”.

Giọng của hắn trầm xuống, cau mày quắc mắt, cơ thể hai mươi mấy tuổi tỏa ra sát khí đùng đùng.

Thế mà lại có kẻ dám ra tay với người của Vương Bưu hắn, không phải là to gan bình thường nữa rồi.

Long Tranh nghiến răng, cố hết sức nhịn đau, nói: “Chính là cái tên ban ngày đó, nó làm gãy tay bọn tôi rồi, hơn nữa còn nói…”.

Nói đến đây Long Tranh chợt dừng lại một lúc, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Bưu.

Những lời sau đó quả thực có phần đại nghịch bất đạo, hắn không dám tùy tiện nói ra.

Vương Bưu lạnh lùng nói: “Nó còn nói gì?”.

“Nó còn nói việc này coi như cho anh một bài học, nếu còn có lần sau, thì sẽ trực tiếp khiến anh biến mất khỏi thế giới ngầm”.

Ruỳnh!

Hắn đấm mạnh một cái xuống bàn.

Chiếc bàn vỡ ra thành từng mảnh.

Những người xung quanh đều cảm thấy không khí trở nên ngộp thở, bọn họ bắt đầu run lẩy bẩy, không rét mà run.

Đã lâu rồi Vương Bưu không tức giận như vậy.

“Đúng là điếc không sợ súng!”.

Dương Hạo ở bên cạnh cũng đi lên trước, đổ dầu vào lửa nói: “Anh Bưu, người như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta, rõ ràng là anh ta đang coi thường anh mà? Nhất định phải giết chết anh ta”.

“Đây là việc của anh à?”, Vương Bưu quay người quát Dương Hạo một câu.

Anh ta ngại ngùng cười một cái, rồi lùi sang một bên.

Vương Bưu lấy tay vuốt cằm, mặt hầm hầm nói: “Được lắm, vậy để ông đây từ từ chơi với mày”.

“Anh Bưu, anh nhất định phải báo thù cho bọn tôi, tuyệt đối không được tha cho thằng nhãi đó!”, Long Tranh Hổ Đấu nằm trên ghế không ngừng kêu rên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK