Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184

Trong lòng ông ta tràn đầy sự sợ hãi.

Không ngờ đến sát thủ của bang Huyền Thiên mà cũng không thể làm gì được Tần Cao Văn.

Nhìn những người đang đứng xung quanh, Tần Cao Văn cảm thấy hơi nực cười.

Bọn họ mà cũng dám ra tay với anh sao?

Bọn họ là cái thá gì chứ?

“Cút hết đi!”.

Dương Thiên Nguyên nắm chặt cây gậy hét lên: “Đánh chết cậu ta cho tôi!”.

Các vệ sĩ đồng loạt xông về phía Tần Cao Văn.

Nhưng thực lực của bọn họ quá yếu kém, còn chưa kịp tới gần Tần Cao Văn thì ai nấy đều đã bị bay ra xa, như thể người cỏ vậy.

Nắm đấm của Tần Cao Văn nhìn có vẻ rất đỗi bình thường, không mang nhiều sức mạnh, nhưng ảnh hưởng của nó mỗi lần vung ra đều vô cùng đáng sợ.

Anh tung hết nắm đấm này đến nắm đấm khác.

Chỉ cần một chiêu đã có thể xử gọn người khác.

Hơn nữa không gì khác ngoài đấm vào xương sườn.

Nhìn kiểu gì cũng không thấy chiêu thức của Tần Cao Văn có gì đặc biệt, rất đơn giản, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề cảm thấy nhanh bao nhiêu.

Nhưng anh có thể đánh bại kẻ địch chỉ trong cái quay người.

Mười mấy tên vệ sĩ chỉ dùng chưa đầy một phút, toàn bộ đều bị đánh cho xấp mặt.

Tần Cao Văn nhìn vào đồng hồ một cái, thở dài nói: “Xem ra thực lực đã giảm đi rồi”.

Dương Thiên Nguyên sợ đến mức run rẩy, xương cốt của ông ta dường như cứng đờ, nhìn Tần Cao Văn đang từng bước tiến lại gần, trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi.

Tần Cao Văn đến trước mặt Dương Thiên Nguyên nói: “Là ông thuê sát thủ ra tay với tôi đúng không?”.

Cộc!

Dương Thiên Nguyên lúc này đâu còn tâm trí nghĩ nhiều, quỳ thụp xuống trước mặt Tần Cao Văn.

Ông ta dập đầu lạy Tần Cao Văn, đầu đập xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, trán đã bắt đầu nhỏ máu.

Tần Cao Văn thấy cảnh tượng đó, biểu cảm vẫn giữ vẻ bình thản, không chút xao động.

“Tôi xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi xin lỗi!”.

Mỗi lần nói xin lỗi, Dương Thiên Nguyên liền đập đầu một cái.

Cả trán của ông ta đều đã máu thịt lẫn lộn.

Còn Tần Cao Văn từ đầu đến cuối vẫn im lặng, coi như không nhìn thấy.

Như thể chuyện này không hề liên quan đến anh.

Tần Cao Văn lấy cốc cà phê trên mặt bàn lên uống một ngụm nói: “Thực ra ban đầu tôi không hề muốn tiêu diệt nhà họ Dương các người, là các người cứ từng bước ép tôi thôi”.

Dương Thiên Nguyên không nói gì, ông ta vẫn mải mê đập đầu.

“Các người thuê sát thủ ra tay với tôi, tôi cảm thấy chuyện này có thể hiểu được, nhưng điều hắn không nên làm nhất chính là nhắm vào con gái tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK