Mục lục
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

“Thích là được, sau này chú siêu nhân sẽ thường xuyên tới thăm con”, Vương Thuyền Quyên tiếp tục.

Tại thế giới ngầm.

Khi đèn đóm bên ngoài đã tắt hết thì cũng là khoảng thời náo nhiệt nhất ở thế giới ngầm. Những nam thanh nữ tú lắc lư theo điệu nhạc, chìm đắm trong men say và ánh đèn mập mờ của của quán bar.

Thế giới ngầm về đêm còn náo nhiệt hơn những gì có ở phía trên nhiều.

“Anh Bưu, phía ngoài có người tìm anh!”

Trong một phòng kín của KTV, một người thanh niên tóc vàng ngồi trên ghế sopha đang ôm hai cô gái trang điểm đậm và uống rượu. Một tên chột chạy vào cung kính nói với hắn.

“Ai vậy?”

Thanh niên tóc vàng hoe tên là anh Bưu vứt mẩu thuốc vào trong gạt tàn và hỏi.

“Dương Hạo ạ!”

“Là tên đó à?”, Vương Bưu khẽ chau mày:

“Tới tìm ông đây có việc gì?”

“Nói là muốn bàn chuyện làm ăn với anh ạ”.

Vương Bưu buông tay khỏi một cô gái, uống một ngụm rượu và nói tiếp: “Cho vào đi!”

“Dạ!”

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông gầy gò mặc đồ cách mạng ôm mặt bước vào trong phòng. Người này đứng trước mặt Vương Bưu với vẻ cung kính.

Dương Hạo bước tới trước, cười và nói: “Chào anh Bưu”.

“Nghe nói là muốn bàn chuyện làm ăn với tôi à?”

Vương Bưu ngồi vắt chân.

“Đúng vậy!”

Đừng thấy Vương Bưu còn trẻ măng mà nhầm, dù hắn còn trẻ nhưng cũng đã là một trong ba đại ca có tiếng của thế giới ngầm, trong tay hắn đã nuôi dưỡng ít nhất một đến hai trăm đàn em rồi.

Bình thường không ai dám gây sự với hắn, hắn đảm đương việc sống chết của mấy chục con người.

“Kinh doanh về phương diện nào?”

Dương Hạo lấy ra một bức cảnh chụp trộm Tần Cao Văn và đặt xuống bàn.

“Hi vọng anh có thể giúp tôi trừ khử một người!”

“Là người này sao?”, Vương Bưu lộ vẻ khinh thường.

“Đúng, chính là tên khốn này!”, Dương Hạo lộ ra vẻ oán hận.

“Nhà họ Dương dù gì cũng có chút thế lực. Vậy mà sao cái thể loại này cũng cần ông đây phải ra tay thế?”

Vương Bưu chế nhạo.

Dương Hạo cười lúng túng: “Bố tôi từng nói, không được tranh chấp với người khác vì phụ nữ. Ông ấy sẽ không cho tôi ra tay đâu”.

“Ồ!”, Vương Bưu cảm thấy hứng thú: “Thằng đó cướp người phụ nữ của anh à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK