Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khởi!”

Tiếng quát vừa dứt, một luồng kim quang phát ra từ tay Tô Kỳ Mộc hóa thành một bộ giáp vàng bao bọc lấy hai người, dựng thành lá chắn quanh thân.

Yêu xà lao tới đ.â.m sầm vào bộ giáp liền bị b.ắ.n ngược trở lại trong nháy mắt. Cùng lúc đó, sắc mặt Tô Kỳ Mộc cũng tái đi vài phần.

Cung Văn và Nam Vụ vẫn không lập tức rút lui theo khe hở vừa được mở ra mà tiếp tục ở lại ngăn cản yêu xà đang điên cuồng lao đến.

Chỉ khi Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc đã rút lui an toàn qua lối thoát, hai người họ mới nhanh chóng rời khỏi.

 Sở Lạc vẫn chưa dám lơi lỏng cảnh giác. Chỉ khi nhìn thấy Nam Vụ và Cung Văn cũng an toàn bước ra, không thấy đám yêu xà đuổi theo phía sau, lúc này nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

….

Trong Phật đường  mùi phấn son nồng nặc đến nghẹt thở. Mười mấy vũ nữ ăn mặc lả lơi đang vây quanh Thời Yến, sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ, tay đặt trên chuôi kiếm, tùy thời có thể rút ra khỏi vỏ.

Phía bên kia, tình cảnh của nam tu Nhạc Tri Hứa cũng chẳng khác gì.

Đỗ Quy Mỹ nghe thấy tiếng các tăng nhân và đám mỹ nữ cười nói ve vãn nhau, đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.

“Mau nghĩ cách đi! Ta không muốn tiếp tục ở lại cái chốn quỷ quái này đâu!” Nàng dùng truyền âm  nói với những người còn lại.

"Chùa miếu đàng hoàng thế này, sao tự dưng lại xuất hiện lắm nữ nhân như vậy chứ? Hơn nữa nhìn bộ dạng bọn họ… đâu giống nữ nhân đứng đắn gì đâu…" Nhạc Tri Hứa cũng truyền âm gào lên.

Thời Yến nhắm chặt mắt, cố nén cơn bực bội trong lòng, đồng thời truyền âm: “Chắc là yêu quái.”

Không chịu nổi bầu không khí quái dị nơi này, Sở Yên Nhiên lặng lẽ tiến về phía lối ra, thử xem có thể len lén chuồn đi được không.

Khi đến gần, nàng mới phát hiện lối ra ban đầu không biết từ khi nào đã bị chắn bởi một chiếc bàn dài, phía trên bày đủ loại thịt cá, canh súp.

Mười một hòa thượng khoác áo cà sa ngồi trước bàn, ăn uống ngấu nghiến, tiếng nhai nhóp nhép nghe mà rợn người.

Nếu muốn rời khỏi nơi này, bắt buộc phải vượt qua đám hòa thượng ấy.

Cảm nhận rõ sát khí tỏa ra từ bọn họ, Sở Yên Nhiên chỉ còn cách quay lại giữa Phật đường.

“Vẫn không thể ra ngoài được…”

Bốn người họ đành tiếp tục mắc kẹt trong nơi đầy dâm khí này, chẳng khác nào đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, như bị kim châm vào lưng, như có vật cứng mắc nơi cổ họng.

Càng ở lâu, những thứ bên trong Phật đường càng trở nên quái dị.

Một vài vũ nữ táo tợn xé rách y phục của hai nam tu.

Một hòa thượng mang bát canh thịt tới mời Sở Yên Nhiên ăn.

Thời Yến lập tức rút kiếm, còn Sở Yên Nhiên thì buồn nôn khi ngửi thấy mùi tanh hôi từ chén canh đó.

Đúng lúc ấy, Phật đường đột nhiên chấn động.

Thời Yến bị một nữ nhân bên cạnh đẩy ngã xuống đất, bát canh thịt trong tay hòa thượng văng hết lên người Sở Yên Nhiên.

Ngay sau đó,  pho tượng Phật hai bên bất ngờ nứt vỡ, rồi hóa thành từng mảng bụi đá bay khắp phòng.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sở Yên Nhiên theo bản năng nhìn về phía lối ra – nơi trước đó bị chặn bởi đám hòa thượng ăn thịt – giờ đã thiếu mất hai người.

Nàng lập tức truyền âm:

“Có lối thoát, mau tới đây!”

Ngay khi tiếng nàng truyền ra, bốn người đồng loạt lao tới cửa.

Khó khăn lắm mới thoát ra, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt. Tất cả những gì xảy ra trong Phật đường kia có lẽ sẽ trở thành bóng ma trong lòng họ suốt nhiều năm.

Lúc này, cánh cửa Phật đường lúc trước bị đóng kín đã mở ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu rọi vào.

Vị tăng nhân giải thẻ Sâm vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, đang sắp xếp kinh văn.

 

Nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu mỉm cười:“Bốn vị thí chủ bị kinh sợ rồi. Hậu viện đã chuẩn bị sẵn phòng khách, cơm chay và nước ấm.”

Sở Yên Nhiên cau mày, cúi đầu nhìn lại y phục đầy canh thịt tanh tưởi của mình, sau đó quay đầu nhìn lại Phật đường.

Cảnh tượng ca múa yến tiệc kia giờ đã hoàn toàn biến mất. Mười hai pho tượng Phật cũng chẳng còn bóng dáng.

Tựa như... chưa từng có gì xảy ra ở nơi đó.

Nàng muốn dùng linh lực tẩy sạch người, nhưng lại phát hiện không thể vận dụng chút linh lực nào.

“Không cần ở lại nữa. Chúng ta nên rời khỏi chùa Viên Tịnh càng sớm càng tốt.” Thời Yến trầm giọng nói rồi quay người bước nhanh ra cửa.

Thế nhưng đại môn của  chùa Viên Tịnh  đã đóng chặt. Bốn người không thể dùng linh lực, căn bản không làm gì được.

Ngay lúc họ đang loay hoay bên cửa, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Bốn vị thí chủ, phòng nghỉ, cơm chay và nước ấm đều đã chuẩn bị xong.”

Cả bốn người quay đầu lại – chính là vị tăng nhân đã dẫn họ vào chùa lúc đầu.

Không còn lựa chọn, bọn họ đành theo hắn ta đến hậu viện.

Hậu viện trông hoàn toàn bình thường. Cơm chay thuần khiết, các tăng nhân qua lại không hề có mùi rượu hay son phấn.

Cứ như tất cả những gì họ thấy trong Phật đường kia chỉ là ảo ảnh.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Không ai đụng đến cơm chay. Trong tình cảnh không thể dùng linh lực, họ đành tắm rửa, cố gắng tẩy sạch những thứ bẩn thỉu còn sót lại trên người.

Sau khi đã tắm rửa xong xuôi, Thời Yến bắt đầu tìm kiếm trong phòng khách.

Hắn không quên mục đích đến đây là để truy tìm kiếm ý. Dù vô tình rơi vào không gian quái dị này, chỉ cần có một tia manh mối, hắn tuyệt không buông bỏ.

Tuy nhiên trong phòng chỉ toàn kinh Phật bình thường, không có ngọc giản, cũng chẳng có thứ gì liên quan đến kiếm đạo.

Cho đến khi hắn lục trong ngăn tủ và phát hiện... một chiếc yếm nữ.

Thời Yến bực bội ném lại vào tủ rồi đóng sập lại.

Quả nhiên, sự yên bình nơi này chỉ là vỏ bọc giả dối! Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Là ta,” – giọng Sở Yên Nhiên truyền vào – “Đạp Tuyết phát hiện ra điều gì đó. Thời đạo hữu, cùng đi xem đi.”

Đạp Tuyết là linh miêu dị thú của nàng. Từ lúc vào chùa, nó đã tự rời đi. Nhưng dù không dùng được thần thức hay linh lực, nhờ liên kết tâm linh, nàng vẫn có thể nhận được tin tức.

Nghe vậy, Thời Yến lập tức mở cửa, cùng nàng đi về phía Đạp Tuyết chỉ dẫn.

Hậu viện của chùa Viên Tịnh  chia thành hai phần: phía đông là khu dành cho khách hành hương, còn phía tây là nơi ở của tăng nhân.

Sở Yên Nhiên đưa hắn đến Tây viện.

Do vẫn có khách hành hương ra vào vấn đạo tăng nhân, nên khi hai người tiến vào, không ai ngăn cản.

“Nơi này có chuyện gì?” – Thời Yến hỏi.

“Chùa này có nữ nhân.” – Sở Yên Nhiên đáp.

Thời Yến cảm thấy kỳ lạ, nàng bèn giải thích tiếp:

“Ngươi có để ý không? Ngoài Phật đường lúc trước, cả chùa Viên Tịnh  gần như không hề có bóng dáng nữ nhân.”

“Thi thoảng có thấy cũng chỉ là khách hành hương đến dâng hương, tuyệt không có chuyện tăng nhân tư tình với nữ tử.”

“Nhưng Đạp Tuyết vừa phát hiện ra một đôi nam nữ ở đây.”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ. Thời Yến cũng đoán được nơi sắp đến có gì đó bất thường.

Cuối cùng, Sở Yên Nhiên dừng lại sau một bức tường, khẽ ra hiệu cho Thời Yến nhìn về phía một cây đào phía trước...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK