Mục lục
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Lạc trở lại Lăng Vân Quán, không lập tức đi tìm Tô Uyển mà trước tiên ghé qua gặp đệ tử trấn thủ của Lăng Vân Tông đang cư ngụ tại quán.

“Sau khi ta rời đi, nàng ấy có ra ngoài không?”

Đệ tử trấn thủ lắc đầu: “Nàng ấy vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng bước ra khỏi cửa.”

“Vậy nàng có thi triển yêu thuật gì không?”

“Nếu có yêu khí tiết ra, kết giới trong đạo quán chắc chắn sẽ phản ứng. Hôm nay hoàn toàn không có cảm ứng gì dị thường cả.”

“Ta hiểu rồi.” Sở Lạc trầm ngâm giây lát, sau đó mới rảo bước đến chỗ ở của Tô Uyển.

Nàng có thể cảm nhận được, yêu khí trên người con nhện tinh tập kích nàng ban ngày hôm nay cực kỳ ô uế, trong đó không chỉ có yêu khí nồng đậm mà còn lẫn cả sát khí, oán khí, và mùi m.á.u người—hiển nhiên là đã g.i.ế.c không ít người. Những thứ này cực kỳ khó giả mạo hay ngụy trang.

Nhưng liệu sự xuất hiện của Tô Uyển và con nhện tinh kia  chỉ là trùng hợp?

Vừa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tô Uyển liền mở cửa như đã chờ nàng từ lâu.

“Tiểu đạo trưởng, cuối cùng ngươi cũng đã quay về rồi.”

“Ồ? Hôm nay ngươi muốn nói với ta chuyện gì?”

Tô  Uyển  lộ vẻ nghiêm trọng.

“Thật ra, chuyện ta muốn nói cũng có thể coi là việc nhà ta. Nhưng ta đã rời khỏi Tây Vực hơn bảy năm, chỉ nghe nói dạo gần đây đã đổi yêu đế mới, còn lại thì biết chẳng bao nhiêu. Hơn nữa… ta đã cắt liên lạc với gia tộc được năm năm rồi.”

“Tiểu đạo trưởng, ta nói với ngươi chuyện này, có thể coi là lập công một lần được không?”

Nghe vậy, Sở Lạc bật cười: “Còn phải xem đó là tin gì. Nếu chỉ là mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, ta cũng chẳng giúp gì cho ngươi được đâu.”

“Thật ra, suốt bao năm qua ta vẫn không hiểu rõ hoàn cảnh của gia tộc ta tại Tây Vực, mãi đến khi Hổ Quân của núi Bạch Nhân lên ngôi gần đây, ta mới dần hiểu được vài phần.”

Tô Uyển bước vào trong phòng, ngồi xuống trước bàn viết rồi lấy giấy bút ra.

“Ta vốn sống tại Yêu Vực, trong Động Dệt Nguyệt. Gia tộc ta giữa muôn vàn chủng tộc yêu trong Yêu Vực, có thể xem là một tộc sống ẩn dật, không tranh danh lợi. Khác với các tộc yêu khác có đủ loại phương pháp tu luyện, tộc ta chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để tu hành. Vì vậy yêu khí đặc biệt thuần khiết, nhưng tốc độ tu luyện lại cực kỳ chậm chạp, trong hàng ngũ yêu tộc thì thực lực của Động Dệt Nguyệt gần như thuộc nhóm yếu nhất.”

“Nói về chủng tộc của chúng ta, ta còn nhớ rõ, tộc mạnh nhất là bọn nhện mặt đỏ ở núi Vọng Nhai. Nhưng bọn chúng xưa nay vẫn xem thường tộc Động Dệt Nguyệt. Bảy năm trước, mấy ngày trước khi ta bị đưa ra khỏi Tây Vực, đã có rất nhiều trẻ con trong tộc bị bắt đến núi Vọng Nhai rồi.”

“Sau đó, ta cùng mấy tiểu bối trong Động Dệt Nguyệt được tộc lão đưa rời khỏi Tây Vực, đến địa phận của Đạo gia. Khi ấy, bọn ta trở thành những yêu tộc vô gia cư. Không biết nên đi đâu, lại bị các tu sĩ đạo môn đuổi giết, mỗi người một ngả. Chính ta cũng không biết mình đã trôi dạt tới đâu, lúc tuyệt vọng nhất thì được Ngô gia cứu giúp.”

“Nếu nói tiếp, thì là ta đã sống lại trong thôn Ngô gia hai năm. Nương của Ngô Bảo nói muốn ta gả cho hắn để đền ơn cứu mạng. Ta nghĩ cũng không có nơi nào để đi, nên đã đồng ý.”

“Nghe nói kết hôn và sinh con là việc đại sự trong đời phàm nhân. Gần đến ngày thành thân, ta đã nghĩ mọi cách gửi thư về Động Dệt Nguyệt. Nhưng trước khi rời đi, tộc lão đã dặn không được quay về Tây Vực, cũng không được liên hệ với tộc nữa. Ta cứ tưởng họ sẽ không hồi âm.”

“Thế nhưng, đúng ngày thành thân, ta lại nhận được thư hồi âm. Bức thư không có chữ, chỉ có vài hình vẽ kỳ quái.”

Nội dung trong bức thư ấy đã in sâu trong ký ức của Tô Uyển. Nàng nhanh chóng vẽ lại nguyên vẹn ra giấy.

Một cây cỏ, một đôi mắt đỏ như máu, một chiếc lông vũ đen kịt, cùng một ký hiệu kỳ dị đến khó hiểu.

 

“Những thứ khác ta không rõ, nhưng cây cỏ này ta từng thấy khi còn nhỏ. Nó là cỏ hộ tâm  trên núi Bạch Nhân.” Tô Uyển  nói xong liền nhìn sang Sở Lạc.

Ánh mắt Sở Lạc thì lại dừng lại ở chiếc lông vũ đen kia.

 

Giống hệt như chiếc mà nàng từng nhận được.

Một năm trước, Hổ Quân núi Bạch Nhân bất ngờ phát động binh biến, dùng thực lực tuyệt luân đoạt lấy ngôi vị Yêu Đế. Người đời chỉ nhìn thấy khí thế hiện tại của hắn, nhưng Sở Lạc tin rằng âm mưu này đã được ấp ủ từ rất lâu.

Chiếc lông vũ mang theo nguyền rủa kỳ dị kia xuất hiện trên người ba con yêu hoa, hẳn cũng chẳng phải trùng hợp.

Điều đó có thể cho thấy, trước đây Hổ Quân từng cùng Vi Nguyệt Báo và Hàn Trần tranh chấp, bề ngoài trông như cãi cọ bốc đồng, nhưng thực chất lại là đang âm thầm bố trí, che giấu cho kế hoạch yêu tộc đại quy mô thâm nhập Đông Vực hiện tại. Với tình hình bây giờ, quả thật ít ai nghi ngờ Hổ Quân tâm cơ thâm trầm, phần nhiều cho rằng hắn chỉ là loại "cơ bắp, đầu óc đơn giản".

Xoay quanh một vòng, hóa ra trong thiên hạ chỉ có Hàn Trần là kẻ đầu óc đơn giản thật sự.

Sở Lạc khẽ thở dài, đem những tin tức mới nhất lần lượt truyền về Lăng Vân Tông và cho Liễu Tự Diêu.

“Những tin ngươi cung cấp cũng xem như có ích… tất nhiên, là trong trường hợp ngươi không nói dối.”

Nghe vậy, Tô Uyển cau mày, có chút bất mãn: “Giờ ta còn chẳng biết tộc mình ra sao, việc gì phải gạt ngươi chứ?”

Sở Lạc khẽ gật đầu: “Chuyện ngươi nói, ta đã truyền về Lăng Vân Tông rồi. Sau này nếu được xác thực là thật, sẽ tính là công lớn cho ngươi, có thể lập hộ khẩu.”

“Ngày mai ta phải rời khỏi Tinh Vân thành rồi. Ngươi xem, là muốn ở lại Lăng Vân Quán, hay là đi cùng ta?”

“Ngươi đi nhanh vậy à?” Tô Uyển trầm ngâm một lúc, lại hỏi, “Vậy ở đâu thì an toàn hơn?”

Sở Lạc bật cười: “Dù ở lại Tinh Vân thành chưa chắc đã an toàn, nhưng đi theo ta thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vậy ta vẫn nên ở lại Lăng Vân Quán.” Tô Uyển  lại hỏi, “Ngươi còn quay lại không? Nếu ngươi không quay về, hộ khẩu của ta phải nhờ ai lo?”

“Nếu ta còn sống, nhất định sẽ quay lại. Nếu không quay về được, chuyện của ngươi đã được  Chấp Pháp Đường  của Lăng Vân Tông tiếp nhận, họ sẽ không quên đâu.”

Tô Uyển kinh ngạc: “Ngươi không phải chính là người của  Chấp Pháp Đường sao?”

“Giờ thì không còn là nữa rồi…”

Phía Nam, trong Linh Thú Tông, đạo lữ của chưởng môn Hàn Nguyệt—Du Mông, đang ngồi trước giường, tay cầm bát thuốc.

Trên giường, một lão nhân tóc trắng xóa, gầy gò tiều tụy nằm yên, hơi thở mong manh.

Ai có thể ngờ, người đang hấp hối này, chỉ một năm trước còn là vị Hàn Trần trưởng lão uy danh chấn nhiếp giới tu chân?

Du Mông đưa bát thuốc kéo dài sinh mệnh tới bên miệng lão. Hàn Trần cứng nhắc nuốt xuống từng ngụm. Linh căn và đan điền của lão đã hoàn toàn bị phế. Chỉ còn cách dùng dược lực gắng giữ lại một hơi thở mong manh.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của ngũ đệ tử của Hàn Trần – Điền Tâm Cầm.

“Thưa sư tôn, con mang thuốc đến cho người đây. Từng giọt nước đều là thứ tốt để cường thân kiện thể. Người nhìn con nè, rồi lại nhìn vị  lục đệ tử mà người từng yêu quý vô cùng kia đi, chậc chậc… Người sa sút rồi, nàng ta mới chỉ đến thăm được mấy lần, thấy người vô dụng liền chạy đi nịnh bợ chưởng môn ngay.”

“Vẫn là người Điền gia chúng con có tình có nghĩa. Nghĩ xem trước kia người chán ghét con đến mức nào, vậy mà giờ người xảy ra chuyện, con chẳng hề ghét bỏ, còn dùng quan hệ của Điền gia đi tìm thuốc cho người. Những chuyện vừa vất vả vừa chẳng được gì như thế này, chắc chỉ có Điền gia bọn con mới chịu làm thôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK